Chương 42

Chương 42

Khuôn mặt Tiêu Dịch thoáng qua một chút kinh ngạc: "...Ngươi biết từ lúc nào?"

Nếu đã bị vạch trần, hắn cũng không giả vờ nữa, đưa tay nắm lấy cánh tay Cận Vũ Thanh, kéo y từ trên cổ xuống rồi ném sang một bên, đồng thời tay phải lại lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm Vô Dục.

Cận Vũ Thanh nằm trên đất, không có ý định đứng dậy, càng không có ý định rút vũ khí ra đánh với hắn.

Tiếng sột soạt vang lên từ người bên cạnh. Tiêu Dịch đứng dậy, lòng bàn tay đốt lên ngọn lửa linh, năm ngón tay khẽ búng, ngọn lửa trong lòng bàn tay chia thành mấy cụm bay ra, bám vào vách đá xung quanh, chiếu sáng cả khe núi vòm đá.

Rồi quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng dùng Vô Dục chưa rút khỏi vỏ chỉ vào y.

Cận Vũ Thanh nhúc nhích một chút, liền bị chuôi kiếm ấn vào cổ họng đè xuống.

"Đừng động đậy!"

Cận Vũ Thanh khàn giọng cười nói: "Nguyên Thanh Quân, ngươi không thấy hành vi trước sau của mình không nhất quán sao, người làm đổ nước là ngươi, người cầm kiếm chỉ vào ta cũng là ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn ta chết, hay không muốn ta chết?"

Ánh mắt Nguyên Thanh Quân thoáng dao động, Cận Vũ Thanh cười cười đẩy thanh kiếm ở cổ họng ra, lật người nhảy lên, phủi quần áo.

Tiêu Dịch thu kiếm vào hông, nhưng ánh mắt lại lạnh đến kỳ lạ.

Người này thà cứ ngốc còn hơn, ngốc thì còn biết cười ngây ngô, bảo làm gì thì làm nấy, giờ tỉnh táo lại thì như khúc gỗ, ngoài trừng mắt ra thì cũng chỉ biết trừng mắt. Cận Vũ Thanh thầm thì trong lòng, nhưng miệng lại giải thích: "Muốn biết ta biết ngươi đã tỉnh táo từ lúc nào sao?"

"Không sớm không sớm," Tiêu Dịch không định sẽ để ý đến y, y chỉ l*n đ*nh đầu, ra hiệu, "Cũng chỉ là lúc ngươi giết tên đệ tử Kim Nguyệt Kiếm Tông đó, cộng thêm lúc nãy trên trời, ngươi nói với ta bên dưới có người, ta mới bắt đầu nghi ngờ ngươi, nhưng thật sự xác nhận, cũng chỉ là lúc nãy ngươi làm đổ nước của ta."

Tiêu Dịch cứ nhìn y chằm chằm như vậy, Cận Vũ Thanh bĩu môi, tiếp tục nói: "Tu vi của ngươi vốn đã cao hơn ta, nhưng sau khi độ kiếp xong, tâm trí như thể quay về lúc còn bé, cũng nên nhớ một vài thuật pháp cơ bản đã học lúc nhỏ mới đúng. Khu rừng này bị người ta bố trí một đại trận vô hình, trừ khi phá vỡ từ bên trong, nếu không bên ngoài khó mà cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nếu không phải ngươi đã khôi phục thần trí, vận dụng thần thức, thì làm sao có thể phát hiện ra bên dưới có người sớm hơn ta?"

"Nguyên Thanh Quân, ngươi diễn cũng giỏi lắm, chỉ tiếc là ngươi vừa nghe thấy có người kêu cứu, liền không khỏi động lòng Bồ Tát của tiên môn chính đạo các ngươi, nhất định phải xuống xem một chút, thế chẳng phải là lộ tẩy rồi sao?" Cận Vũ Thanh cười rồi áp sát lại, ngón tay chọc chọc vào bụng hắn.

Tiêu Dịch một chưởng đẩy ra, nói: "Đừng có động tay động chân."

Cận Vũ Thanh hỏi ngược lại: "Lúc ngươi còn ngốc, ở Đồ Tiên Phong của ta ăn chực uống chực ngủ chực, sao không thấy ngươi chê ta động tay động chân, hả? A Dịch?"

Vừa nghe thấy hai chữ A Dịch, mặt Nguyên Thanh Quân như phủ một lớp sương lạnh, mày nhíu lại, ngay cả Vô Dục cũng theo phản xạ rút ra ba tấc.

Hắn tỉnh rồi, Cận Vũ Thanh ngược lại không sợ nữa, chắp tay sau lưng đi vòng quanh vách đá một vòng, cẩn thận xem xét những vết chữ máu khắc trên vách, rồi mới như thở dài nói với Tiêu Dịch: "Ta biết, ngươi sớm đã nên tỉnh rồi, có lẽ là lúc Phi Hoa Giáo vây đánh Đồ Tiên Phong ngươi đã rõ ràng minh bạch rồi đúng không? Ngươi giả vờ chưa hồi phục, theo ta điều tra chuyện này, nhưng trong lòng lại cho rằng ta đang nói dối lừa gạt Phi Hoa Giáo, lại đúng không? Cho nên từ lâu ngươi đã chuẩn bị sẵn, một khi phát hiện thật sự là do ta làm, liền trừ gian diệt bạo."

Ánh mắt Tiêu Dịch đuổi theo y, chân vẫn vững như núi Thái Sơn, không nói không đáp, như thể ngầm thừa nhận.

Cận Vũ Thanh nhìn qua, thân hình y khẽ lay động trong ánh lửa linh màu cam đỏ của những vách đá xung quanh. Hai người đứng ở hai đầu hang đá, tuy đều mặc đồ đen tuyền, y mặc vào thì trông tà khí ngang ngược, nhưng màu sắc u ám này lên người Nguyên Thanh Quân, lại đứng thẳng lưng, tĩnh lặng tao nhã, ra dáng một vị chân nhân đứng đầu tiên gia.

Y nhìn chằm chằm Nguyên Thanh Quân, hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại do dự?"

Tiêu Dịch im lặng hồi lâu, lãnh đạm mở miệng, "Ngươi vẫn còn cơ hội giải thích."

"Hả?" Cận Vũ Thanh cười cười, chỉ vào những dòng chữ hung tợn đầy vách đá, đi trở lại trước mặt Tiêu Dịch, lấy ra chiếc lá xanh có hoa văn bùa chú hái được trong rừng, "Ta còn cơ hội giải thích gì nữa? Bùa mẹ con dẫn đường, đại trận vô hình, đệ tử Kim Nguyệt Tông nhận ra ta, còn những chữ ở đây, và nhiều xương trắng như vậy. Phàm là người có mắt, đều sẽ tin chắc đây là do Đồ Tiên Tôn mất hết tính người gây ra, phải không?"

Tiêu Dịch chiếu cố liếc nhìn y một cái, kỳ quái nói, "Hình như ngươi rất muốn bị ta giết?"

Cận Vũ Thanh vội vàng xua tay, "Không muốn không muốn, một chút cũng không muốn, ta còn muốn cùng ngươi yêu thương nhau thắm thiết nữa là!"

"...Nói bậy!" Nguyên Thanh Quân tức giận nói.

"Ngươi người này sao lại không có chút tình thú nào, uổng công ngủ với ta lâu như vậy mà không có tiến bộ. Lại đây ta dạy ngươi, nam tử hán đại trượng phu, có thể co có thể duỗi, có thể thẳng có thể cong! Ngươi qua đây hôn ta một cái, ta đảm bảo biết gì nói nấy, khai hết! Nếu không ngươi đánh chết ta, một chữ ta cũng không hé lời." Nói rồi còn chỉ chỉ vào khóe miệng mình. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]

Một thanh trường kiếm lập tức kề lên cổ: "Ngươi nói thêm một câu nữa."

Trên cổ một mảng lạnh lẽo, áp sát vào lưỡi kiếm sáng loáng. Nguyên Thanh Quân da mặt mỏng không chịu nổi vài câu trêu chọc, lỡ không để ý đâm cho một lỗ máu trên cổ thì nguy, Cận Vũ Thanh thấy tốt thì thu, nói: "Được rồi mà, đùa chút thôi! Tiên quân tốt bụng, ta biết ngài thương ta, mau thu kiếm lại đi."

"Ngươi..." Cảm thấy lời này rõ ràng cũng không ổn, nhưng lại nghĩ, để mặc người này nói thêm vài câu nữa, không biết còn có thể nói ra những lời vô phép tắc gì, hai bên thái dương Tiêu Dịch tức đến mức giật giật, không biết phải phản bác thế nào, "Hừ" một tiếng, cắm Vô Dục trở lại vào vỏ, nói, "Im miệng, bớt nói nhảm."

Cận Vũ Thanh không chút thành ý đáp: "Được được được, vậy chúng ta nói về tình hình hiện tại."

Nguyên Thanh Quân thấy y thật sự không còn đùa giỡn nữa, mới dỏng tai lắng nghe.

Cận Vũ Thanh nhặt một cành cây, nhìn kỹ lại thì ra là nửa khúc xương sườn màu xám trắng, vội vàng ném sang một bên, nhặt lại một cành cây khô. Kéo Nguyên Thanh Quân ngồi xuống, vừa vẽ vời trên đất vừa nói: "Theo ta phân tích, chuyện này là thế này..."

"Thử thách nhập môn của Phi Hoa Giáo diễn ra trên một ngọn núi hoang không người gần môn phái của họ, trong núi đó sớm đã bị người ta bố trí trận pháp cấm cố, chỉ chờ họ tự chui đầu vào lưới, sau đó chắc chắn trong số các đệ tử tham gia thử thách có một người, đốt cháy bùa dẫn đường mẹ con của ta, người này tạm thời không bàn là nội gián hay ngoại ứng, là cố ý hay vô ý. Tóm lại, tất cả họ đều bị hút vào bí cảnh vô danh."

Nguyên Thanh Quân chớp mắt một cái, ra hiệu đang nghe.

"Sau đó là hai chúng ta tìm theo chỉ dẫn của Tư Nam, đến Lang Gia, lại gặp Âm Dương sơn chủ không nên xuất hiện ở đây – nàng ta chắc chắn có liên quan đến bí cảnh vô danh ở nơi này, ngươi thấy sao?"

"Ừm." Tiêu Dịch khẽ đáp một tiếng.

"Tiếp theo là khu rừng này," Cận Vũ Thanh trải chiếc lá xanh xuống đất, "Ngươi nghi ngờ tất cả những chuyện này là do ta làm, cũng có liên quan đến cái này phải không?"

Tiêu Dịch lại không đáp, coi như ngầm thừa nhận.

Cận Vũ Thanh nói: "Đại trận vô hình, xua đuổi sinh vật sống, giữ lại người chết. Phàm là tu sĩ kỳ Nguyên Anh trở lên đều có thể độc lập thi triển, nhưng cách vẽ bùa chú lên lá cây này lại là bí kỹ độc quyền của Đồ Tiên Phong ta. Loại lá cây này tổng cộng có một trăm linh tám chiếc, trải khắp một vòng quanh trận, khiến cho vô hình càng thêm vô hình, khiến tu sĩ có tu vi thấp hơn người bố trận đều khó mà nhận ra mình đã rơi vào trận, chỉ có thể bị nhốt chết. Còn về tên đệ tử Kim Nguyệt Tông kia..."

"Tên đệ tử đó mới thành Kim Đan."

"Cái gì?" Cận Vũ Thanh ngạc nhiên, trong tử phủ của người đó rõ ràng không có kim đan, nếu không cũng không đến mức ra nông nỗi đó, ăn đất sống gặm thịt người, điên điên khùng khùng.

Tiêu Dịch tiếp lời: "Ta từng gặp hắn trong đại điển Kết Anh của ta, là một trong năm tu sĩ Kim Đan của Kim Nguyệt Kiếm Tông, tên Tùng Hoán."

Đại điển kết Anh của Nguyên Thanh Quân, ít nhất cũng phải trăm năm rồi chứ! Thế mà cũng nhớ được!

"Nguyên Thanh Quân," Cận Vũ Thanh tò mò hỏi một câu, "Chẳng lẽ mỗi người từng gặp ngươi đều nhớ được sao?"

Tiêu Dịch ngước mắt nhìn y một cái, nhẹ nhàng nói: "Có chút ấn tượng."

Vẻ mặt Cận Vũ Thanh tỏ ra "khâm phục khâm phục", một lát sau ho khan rồi quay lại chủ đề chính, kỳ quái nói: "Vậy thì lạ thật, kim đan của hắn..."

"Vỡ rồi." Nguyên Thanh Quân đáp.

"Vỡ rồi??"

"Có ngoại lực muốn cướp kim đan không thành, hai bên chống cự lại làm vỡ kim đan. Dư lực xâm nhập thần thức, cho nên hắn mới điên loạn."

Cận Vũ Thanh vỗ tay, khen ngợi: "Ngươi lợi hại thật đó Nguyên Thanh Quân!"

Tiêu Dịch ngay cả nhìn y cũng không thèm, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

"Vậy tại sao ngươi lại đột nhiên giết hắn, giữ lại để hỏi chuyện không tốt hơn sao?"

Tiêu Dịch kiên nhẫn nói: "Sau gáy hắn bị khắc chú phản phệ, lúc nãy nếu ngươi thi thuật cứu hắn, ngược lại sẽ dẫn tà lực đó vào cơ thể ngươi. Hơn nữa hắn đã không còn nhận ra ai, không hỏi được gì đâu."

Cận Vũ Thanh "a" một tiếng kinh ngạc, nghiêng người tựa vào Nguyên Thanh Quân, dùng vai mình huých vào vai hắn, cười đầy ẩn ý: "Ngươi quan tâm ta sao? Nguyên Thanh Quân ngươi tốt như vậy, cứu ta một mạng, ta có nên lấy thân báo đáp ngươi không?"

Khóe mắt Tiêu Dịch giật giật, bỗng cảm thấy mình không nên nói nhiều với y như vậy, chỉ tổ rước thêm phiền phức.

Kiếm quang Vô Dục lại nổi lên, hắn nghiêm giọng: "Ngươi nói nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi một tấc."

"...!" Cận Vũ Thanh che miệng mình lại, dùng ngón trỏ vẽ một dấu X lớn, tỏ ý mình sẽ không nói năng lung tung nữa. Rồi cúi đầu, nhặt cành cây, tiếp tục viết vẽ, chưa được bao lâu đã quên lời hứa không nói nhiều, lại tiếp tục nói.

"Xem tình trạng phân hủy của xương cốt trong hang, những người này bị nhốt ở đây thời gian không giống nhau, người sớm nhất cũng đã mấy năm, người gần nhất cũng đã hơn một tháng."

Tiêu Dịch gật đầu, đứng dậy nhìn quanh đống xác, dừng bước ở một góc. Cận Vũ Thanh theo đó ngó đầu nhìn, thấy chiếc áo bào kiếm màu xanh lam bị xương cốt đè lên, trong lòng hiểu ra, những người này e rằng đều là người của Kim Nguyệt Kiếm Tông, tên đệ tử Kim Nguyệt còn sót lại kia bừa bãi nói rằng hắn ta đã giết hết tất cả những người khác, xem ra là chỉ những đồng môn này.

Cận Vũ Thanh bỗng kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

"Nói." Tiêu Dịch nói ngắn gọn.

"Ồ," Cận Vũ Thanh phân tích, "Ta thấy những người này... bị người ta coi như chuột bạch."

Tiêu Dịch không hiểu: "Chuột bạch?"

"Chính là bị bắt đến để làm thí nghiệm! Ngươi xem, trên những cái đầu lâu này, những đường vân màu đen này, ta nhớ lúc chôn cất tên đệ tử Kim Nguyệt kia, trên người hắn ta cũng có những đường vân rách nát tương tự, ta còn tưởng môn phái kiếm thuật của họ có sở thích xăm mình như vậy chứ. Bây giờ nghĩ kỹ lại, đây đều là bùa chú."

Nguyên Thanh Quân cúi đầu nhìn, quả thật thấy một vài đường vân đen khó hiểu quấn quanh đỉnh sọ một cách đáng sợ.

Hắn quay đầu lại nhìn Cận Vũ Thanh một cách lạnh lùng, y lập tức giải thích: "Cái này thật sự không phải ta! phù dẫn đường mẹ con và đại trận vô hình quả thật là đồ của ta, nhưng ta thật sự chưa từng làm trò mất nhân tính này! Ngươi tin ta đi... Ây ngươi đợi đã, ngươi rút kiếm làm gì! Nguyên Thanh Quân, ngươi nghe ta giải thích... A a!!"

Hai mắt Tiêu Dịch lạnh như sao băng, kiên nhẫn đã cạn, đột nhiên vung kiếm Vô Dục.

Cận Vũ Thanh sợ đến mức rụt đầu kêu lên.

Kiếm quang xanh trắng như một tia chớp trong bóng tối, đâm mạnh qua cổ Cận Vũ Thanh!

Comments