Vô Dục đâm ra, Tiêu Dịch vươn dài cánh tay, kéo Cận Vũ Thanh đang tự mình kinh hãi kêu la lại bên cạnh bịt miệng y, cau mày khẽ nói: "Đừng kêu nữa." Đồng thời, kiếm quang trong trẻo đâm thẳng về phía trước ba điểm, ở giữa liền mạch một đường!
"Ư!" Cận Vũ Thanh trừng lớn mắt, trong đường kiếm hoa lướt qua đã nhìn rõ thứ hắn chém.
Là ba con dơi đen cánh lớn bằng bàn tay, mắt xanh răng trắng, rơi xuống đất hóa thành một làn khói tro.
Kiếm quang vừa dừng, Tiêu Dịch buông tay đang giữ chặt y ra, định tiến lên xem xét, nửa lời cũng không nói thêm với y. Cận Vũ Thanh hiểu rằng vừa rồi là hắn tốt bụng, đang định xin lỗi và cảm ơn vì tiếng la hét của mình, bỗng cảm thấy sau gáy đau nhói, y đưa tay vỗ một cái, không bắt được gì cả.
Nhìn lại lòng bàn tay, một vệt máu mờ.
Ngay sau đó, một đám sương đen từ vòm đá phía trên ập xuống!
"Nguyên Thanh Quân! Trên đầu!"
Cận Vũ Thanh hét xong, rút chiếc Quạt Cuồng Phong bên hông, đầu ngón tay đẩy một cái, mặt quạt bằng vàng đen xoạt một tiếng mở ra, xoay người vòng cổ tay ném một đòn ra phía sau, chém con dơi linh trên vai mình. Mặt quạt như đao, ý quạt như kiếm, tựa như đêm đen sao sáng đồng loạt nở rộ, lóe lên trong đám sương đen đột ngột ập tới.
Tiêu Dịch nghe thấy tiếng cảnh báo, giơ tay vung kiếm đánh rơi đám dơi trên đầu.
Quay đầu lại thấy người kia tùy ý thu mở chiếc quạt, vung ra ẩn chứa sát ý vô cùng, thu lại hàm chứa sức mạnh ngàn cân, trong lúc tà áo tung bay có thể lấy mạng người trong im lặng. Hắn đã quen nhìn các loại thương pháp kiếm pháp, nhưng chưa từng thấy ai có thể múa một chiếc quạt xương đen uyển chuyển như nước chảy mây trôi đến vậy.
Không khỏi cũng nhìn đến ngẩn người.
Bên chân Cận Vũ Thanh đã chất một lớp xác dơi, thấy Nguyên Thanh Quân lại đứng đó xem "náo nhiệt", liền hét về phía hắn: "Ngẩn ra đó làm gì! Sắp chết đến nơi rồi!"
Tiêu Dịch bị gọi một tiếng mới hoàn hồn, cầm kiếm tham gia vào trận chiến, chém bay con dơi đang vươn móng vuốt nhọn hoắt định cào vào da thịt trên cổ Cận Vũ Thanh.
"Tiêu Dịch, tắt đèn!"
Vòm đá lập tức trở lại bóng tối, gần như đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có linh quang lưu chuyển trên kiếm và quạt của hai người mới có thể chiếu sáng một chút khoảng cách trong gang tấc. Hai người không cần dùng mắt nhìn vật, dựa vào sự biến động của linh lực xung quanh để chém giết một cách chính xác, chẳng mấy chốc, tiếng cánh dơi vỗ đã yếu dần.
"Sao trong khe núi này lại có nhiều Huyết Linh Dơi như vậy?" Cận Vũ Thanh gập quạt nghỉ ngơi, nói, "Một Âm Dương sơn chủ còn chưa đủ, chẳng lẽ cả Lâm Hồng Các cũng nhúng tay vào sao!"
Tiêu Dịch cảm nhận xung quanh, thấy không còn dơi linh mới thu kiếm vào vỏ.
Vừa rồi vì giao đấu nên hai người cách xa nhau một chút, lúc này Cận Vũ Thanh lặng lẽ mò lại, s* s**ng khắp người Tiêu Dịch không thấy một vết thương hay hư tổn nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Dịch theo phản xạ muốn gạt tay ra, lại nghĩ đến việc y bị cắn một miếng không biết vết thương thế nào, tay giơ lên nửa chừng lại hạ xuống, khẽ hỏi: "Không sao chứ?"
"Hả? À, không sao!" Cận Vũ Thanh sờ sờ gáy, cười gượng, "Chúng nó cắn ta là chúng nó xui xẻo, cắn một miếng chết một con, còn hiệu quả hơn cả kiếm! Chỉ tiếc là số lượng chúng nó quá đông, mỗi con hút một ngụm cũng đủ hút ta thành rắn khô rồi, nếu không đã chẳng độc chết chúng nó, hì hì!"
"..." Tiêu Dịch cảm thấy đối với loại người này đúng là lo lắng vô ích, lặng lẽ gạt tay trên cánh tay mình ra, xoay người đi vào sâu trong khe núi. [Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Bánh Gạo - @AnNgc6115]
Cận Vũ Thanh theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm sau lưng hắn, "Đi đâu vậy, ta nói không phải sự thật sao? Nguyên Thanh Quân, ngươi dung mạo tu vi đều là hạng nhất, chỉ là tính tình quá lạnh lùng, như vậy không tốt, đợi sau này ngươi phi thăng tiên giới nếu không hòa hợp được với các đại tiên khác thì buồn lắm đó! Ây, ngươi đợi ta..."
Chưa nói hết lời, đã đâm đầu vào lưng người phía trước.
"Mạc Phong." Tiêu Dịch đột nhiên khác thường đáp lời y, còn gọi cả tên y.
Cận Vũ Thanh thò đầu ra từ sau lưng hắn, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì?"
Nguyên Thanh Quân "dịu dàng" nói: "Không phải ngươi muốn cùng ta yêu thương thắm thiết sao?"
Cái giọng điệu này quá khác thường! Quá khác thường rồi! Cận Vũ Thanh giật mãi không rút được móng vuốt rắn của mình ra khỏi tay hắn, lại cảm thấy xung quanh gió lạnh từng cơn như cõi quỷ, ngay cả nói chuyện cũng có tiếng vọng từng lớp, khó tránh khỏi nổi da gà toàn thân, mặt mày tươi cười nói, "Nguyên Thanh Quân, hoàn cảnh này... tỏ tình không thích hợp lắm đâu nhỉ? Hay là đợi chúng ta ra ngoài, tìm một cái giường lớn rồi từ từ nói?"
Tiêu Dịch nhóm lên một ngọn lửa linh, ném về phía chân Cận Vũ Thanh, ngọn lửa lướt qua soi sáng đường đi.
Y cúi đầu nhìn, sợ hãi! Vực thẳm sâu hoắm, cảm giác như thông thẳng xuống lòng đất, ngọn lửa linh cuối cùng chìm vào trong sương mù dày đặc, càng không biết bên dưới sâu đến mức nào. Cận Vũ Thanh nhớ lại chuyện lối vào bí cảnh, lập tức lấy Lục Hợp Tư Nam ra loay hoay một hồi, quả nhiên, dù có thúc giục thế nào, muỗng linh cũng chẳng hề nhúc nhích.
Xem ra lối vào bí cảnh vô danh chính là ở dưới vực sâu này.
Nguyên Thanh Quân liếc nhìn, nói: "Không thi triển phép thuật, nhảy từ đây xuống, có dám không?"
Dưới vực tối om không rõ nông sâu, Cận Vũ Thanh trong lòng thầm sợ, nhưng lại không muốn bị hắn coi thường, ưỡn ngực thật cao, run run môi giảo biện: "Dám, có gì mà không dám."
Vừa nói xong, chỉ nghe phía xa xa truyền đến tiếng cánh vỗ vù vù, cảm nhận được sự dao động linh lực này, lần này đám dơi linh đến đông hơn tốp vừa rồi mấy lần! Cận Vũ Thanh không muốn đánh với chúng nó thêm một lần nữa, đằng nào cũng phải nhảy, thà tự mình nhảy cho thống khoái còn hơn, thế là không chút do dự nắm lấy tay Tiêu Dịch, mặt dày mày dạn vòng tay hắn qua eo mình.
"Mau lên đi Nguyên Thanh Quân, không ngờ ngươi lại thích trò k*ch th*ch này." Cận Vũ Thanh thúc giục, "Nếu hai chúng ta có duyên được truyền tống đến cùng một nơi, nhớ lời ngươi đã hứa, về nhà sửa cái giường của ngươi cho to hơn một chút, để hai chúng ta yêu thương thắm thiết."
"..."
Tiêu Dịch bị nghẹn đến không nói nên lời, cũng nghe thấy đám dơi linh kia càng lúc càng gần, đành phải ôm lấy eo y, rút kiếm vừa đánh trả Huyết Linh Dơi vừa lùi về phía mép vực, rồi nghiêng người ngã ra sau, cả hai cùng lao vào trong sương mù đen kịt.
Sau khi vào trong sương mù đen.
Đầu tiên là cảm nhận một lúc sự sung sướng của việc rơi tự do, cho đến khi Cận Vũ Thanh cảm thấy mặt sắp bị thổi đến tê dại, mới bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, dù có trợn to mắt cũng không nhìn thấy gì, gió táp vào mặt như dao băng, lục phủ ngũ tạng sắp bị đông cứng thành một khối băng không thể phá vỡ, máu cũng cảm giác như sắp đông cứng lại theo.
Lạnh, lạnh không sao kể xiết.
Trong tiếng gió gào thét, y mơ hồ nghe thấy một giọng gọi, "Mạc Phong!"
"Nghe thấy không? Áp chế tu vi xuống kỳ Kim Đan, nếu không bí cảnh sẽ đẩy ngươi ra ngoài..." Hình như là Tiêu Dịch.
Kỳ Kim Đan? Cận Vũ Thanh nghe theo chỉ dẫn này, nhắm mắt ngưng thần dần dần áp chế tu vi toàn thân vào trong Tử Phủ, hòa vào một viên kim đan rực rỡ. Cảm giác như có tảng đá lớn đè nặng trên ngực mới dịu đi phần nào, nhưng cái lạnh vẫn còn dữ dội, y tự động tìm đến một nơi vô cùng ấm áp, cả người cuộn tròn lại, cố gắng cách ly mình khỏi sự lạnh lẽo xung quanh.
Y cảm thấy có người ôm mình lên, đi một đoạn, gió lạnh dần tan biến, máu cũng có thể lưu thông trở lại.
"Mạc Phong."
Cận Vũ Thanh mở mắt ra, cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ, mở miệng cũng không nói được gì. Y lại chui vào chỗ ấm áp, một lúc lâu sau mới cảm thấy cả người mình sống lại, dùng lưỡi l**m l**m thứ ấm áp bên cạnh, cảm thấy vật nhỏ đó khẽ run lên một cách khó hiểu, không khỏi l**m thêm vài cái.
"...Mạc Phong, cút ra." Giọng Tiêu Dịch nghe có vẻ hơi kìm nén.
Cận Vũ Thanh nghe lời rời khỏi chỗ đó, vòng quanh hơi ấm mấy vòng, tìm đến chỗ phát ra tiếng nói rồi dừng lại, cọ cọ người vào hắn.
"Mạc Phong! Ngươi con rắn d*m đ*ng này!"
Kiếm khí thì quá quen thuộc rồi, Vô Dục vừa sáng lên, Cận Vũ Thanh đột nhiên bừng tỉnh, thẳng tắp dựng người lên nhìn quanh, mới ngạc nhiên nhận ra lúc y xuyên qua bí cảnh vô danh đã bị linh lực áp suất cao ở lối vào ép trở về nguyên hình.
Một con mãng xà khổng lồ vảy xanh to bằng miệng bát!
Sau khi tỉnh táo, y phát hiện linh lực như bị đè nén trong đan điền không thể giải phóng, không đủ để y hóa thành hình người. Còn chút ít yêu lực bẩm sinh, Cận Vũ Thanh chỉ có thể truyền vào hai mắt trước, để mắt mình sáng rõ. Đồng tử vàng dựng thẳng thành một đường lăn qua lăn lại, lúc này nhìn lại, suýt nữa sợ đến mức văng cả thân rắn ra ngoài.
Y đang quấn quýt trên người Tiêu Dịch, đuôi còn chôn trong vạt áo hắn, tham lam chút hơi ấm người của hắn. Áo khoác của Nguyên Thanh Quân rơi vãi một bên, áo trong cũng bị cái đuôi to khỏe của y làm bung ra, vảy rắn màu xanh đen áp sát vào th*n th* tr*ng n*n của hắn, vảy xanh thô ráp cọ xát khiến da thịt hắn ửng đỏ một mảng.
Tiêu Dịch tay cầm Vô Dục, cố gắng gỡ đuôi rắn của y ra, nhưng con mãng xà to bằng miệng bát quấn trên người hắn đâu phải nói bỏ là bỏ được, một tay hắn còn không nắm hết được thân rắn vừa to vừa trơn của Cận Vũ Thanh, đúng là vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhớ lại thứ mình vừa l**m lúc nãy, có lẽ chính là...
Cảm giác thật khó tả.
Y tự mình tưởng tượng một hồi, nếu không phải y là động vật máu lạnh, chắc chắn da rắn cũng phải nóng đến phát bỏng rồi.
Tiêu Dịch gọi y mấy tiếng "Mạc Phong", không thấy trả lời lại đổi thành "Đồ Tiên Tôn", tự thấy áo quần không chỉnh tề không ra thể thống gì, nhưng lại không thể thật sự dùng kiếm chém y. Trong lúc dùng tay đẩy, sờ phải phần bụng dưới đuôi rắn của y, nhất thời sốt ruột, cứ thế sờ ngược lên.
Hai phiến vảy bụng vểnh lên, lộ ra một cặp cầu nhỏ màu hồng phấn có gai li ti.
Cận Vũ Thanh mặt mày lúng túng: "..."
Nguyên Thanh Quân: "..."
Cận Vũ Thanh vẫn chưa quen lắm với hình dạng rắn của mình, vô cùng hối hận vì nhất thời không kiềm chế được.
Nhưng Tiêu Dịch lại không nhìn ra được chút hối lỗi nào trên khuôn mặt rắn này của y, sắc mặt tối sầm lại, giọng nói cũng run lên vì xấu hổ thay y, không kiềm chế được rút Vô Dục ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạc, Phong?!"
Cận Vũ Thanh không dám ở lại trên người hắn thêm một khắc nào nữa, vội vàng rút đuôi rắn ra khỏi áo hắn, lượn sang một bên cuộn mình thành một quả bóng, chỉ ló mỗi cái đầu rắn ra cẩn thận nhìn đối phương, vẻ mặt oan ức quẫy quẫy cái đuôi nhọn.
Nhưng đó thật sự không phải do ta cố ý, ngươi sờ thì cứ sờ đi, sao lại cứ phải sờ vào chỗ đó!
Tiêu Dịch giơ tay lên hồi lâu, cuối cùng vẫn cắm thẳng Vô Dục xuống đất, phẩy tay áo nói: "Cho ngươi ba ngày để biến lại thành người, nếu không ta đem ngươi hầm canh rắn!"
Chà. Canh rắn!
Comments