Trong phòng mờ ảo.
Con mãng xà khổng lồ lấp lánh vảy xanh đen quấn chặt lấy một nam tử tuấn tú, áo trên hơi hé mở, vảy rắn cọ xát trên ngực nam tử trêu chọc, chẳng mấy chốc làn da trắng nõn mịn màng đã ửng lên những vệt đỏ.
Đuôi rắn quấn quýt bên hông Tiêu Dịch, đập bành bạch xuống đất.
Vảy bụng đã hoàn toàn mở ra, hai cụm gai nhỏ màu hồng phấn run rẩy thò ra, như hai con non mới nở còn e dè sợ sệt, ngẩng đầu tò mò ngó nghiêng thế giới mới, chạm thử khắp nơi, lúc có lúc không chọc vào cái rốn ấm áp lõm sâu của ai đó, muốn tìm về tổ.
Một bàn tay lớn từ trong vòng xiết của mãng xà thoát ra, tóm lấy hai con non chưa từng trải đời kia mà x** n*n trong tay, những cái gai ngược trên đó không chỉ làm lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, mà cả trái tim cũng xao động không thôi.
Mãng xà khổng lồ toàn thân đột nhiên siết chặt, quấn đến Tiêu Dịch hơi đau, hắn khẽ hừ một tiếng, rắn liền biết mình sai, lỏng dần vòng quấn trên người hắn, vảy rắn lạnh lẽo từ từ lướt qua, vừa trơn vừa tuột không tài nào nắm được.
Tiêu Dịch bị trêu chọc đến lòng dạ nóng ran, nhưng rốt cuộc không thể nào bắt một thứ toàn thân phủ đầy vảy mà phát tiết được, hai mắt kìm nén đến mức đỏ ngầu, nhìn con rắn lớn trơn tuột kia xì xào lượn đi rồi cuộn tròn trên mép giường.
Chớp mắt nhìn lại, mãng xà khổng lồ đã hóa thành một thanh niên thân hình gầy gò rắn rỏi, eo hông đầu gối đều mềm nhũn nằm bò bên mép giường.
Dù đã miễn cưỡng hóa thành hình người, xà tính vẫn còn hừng hực không giảm, một đôi mắt đẹp long lanh ẩn hiện ánh vàng, đồng tử dựng thẳng lấp lánh, khi quay đầu lại ánh mắt lúng liếng như nước gợi tình, khẽ nhấc eo lưng, lặng lẽ mời gọi người quân tử áo quần còn chỉnh tề kia.
Ánh mắt Tiêu Dịch biến đổi, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, tình cảnh này, mình mà còn giữ kẽ nữa thì thật sự uổng danh quân tử. Lửa nóng bừng lên trong bụng, hắn đột nhiên đứng dậy bước tới nâng cằm y, một ngụm hung hăng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng của yêu xà.
So với con rắn bên dưới, Nguyên Thanh Quân vốn thanh tịnh vô vi lại càng giống một con giao long khổng lồ vừa tỉnh giấc sau kỳ ngủ đông, vừa ra khỏi hang đã nhắm ngay con mồi tự dâng đến miệng, luật rừng trước nay vẫn là mạnh được yếu thua, răng hắn sắc bén cắn chặt lấy cổ đối phương mảnh mai chí mạng, uống máu gặm thịt.
Giao long thức tỉnh đã bắt nạt đối phương đến tận cửa nhà, ép sát đến tận hang ổ ẩm ướt ấm áp, nhìn chằm chằm muốn chiếm hang làm vua, thế như chẻ tre chiếm lấy núi non sông ngòi xung quanh, nhuộm mùi của mình, tuyên thệ chủ quyền.
Cận Vũ Thanh trong lòng lửa lớn thiêu rụi tất cả, lúc này chỉ muốn cắn xé thứ gì đó để xoa dịu bản tính rắn cô đơn.
Y áp sát người về phía sau, giọng khàn khàn mờ mịt: "Ngươi ngẩn ra đó làm gì, đợi ta ch*ch ngươi à? Hay là ngươi không biết? Không được à?"
"...?!" Tiêu Dịch vốn định từ từ, lo y bị thương sẽ đau, giờ lại bị kích đến mắt đỏ ngầu.
"Ư!"
Cận Vũ Thanh lúc này mới thấm thía thế nào gọi là dẫn rắn vào hang, quả nhiên là lắm lời rước họa.
Tiêu Dịch tuy sinh ra đã tuấn mỹ lạnh lùng, cứ tưởng ở phương diện này sẽ là người thanh đạm mềm mỏng, nhưng thực ra trong lòng lại nóng như lửa, không có nhiều chiêu trò hoa mỹ, là một người theo trường phái thực chiến, rút kiếm là làm. Thân hình hắn thanh mảnh, nhưng có thể nhấc nổi thanh Kiếm Vô Dục nặng như đá tảng, có thể thấy là người có sức lực cực lớn, lúc này sức mạnh tiềm ẩn đó bùng nổ trên người Cận Vũ Thanh, đánh đâu thắng đó, mỗi lần đều khiến Cận Vũ Thanh cảm thấy mình sắp bị thanh trường kiếm của hắn đâm xuyên qua.
Thế là rắn giao đại chiến, hai kiếm giao tranh, đan xen vào nhau, ngươi tới ta lui, xé tới cắn lui.
Đánh thật thống khoái!
Nửa canh giờ sau, hai người từ mép giường đánh lên giường, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, toàn thân dính nhớp, Tiêu Dịch đè y lên đầu giường, ghì chặt.
Cận Vũ Thanh cũng thoải mái siết chặt, thở hổn hển mấy tiếng, hai mắt hơi thất thần.
Song tu như vậy, cả hai đều cảm nhận được một dòng linh lực dồi dào nhẹ nhàng lướt qua đan điền Tử Phủ, đi qua linh đài tuần hoàn lặp đi lặp lại, như cam lộ thấm vào tim, khiến người ta thầm sinh cảm giác vui vẻ khoan khoái, mọi đau đớn trong ngoài đều bị dòng linh lực trong trẻo tuần hoàn này che lấp.
Cận Vũ Thanh hóa nguyên dương nồng hậu trong bụng vào Tử Phủ rót vào đan điền, lập tức cảm thấy tu vi của mình tăng tiến, vết thương trên người cũng đang từ từ lành lại. Mà một viên kim đan trong đan điền Tiêu Dịch đang chuyển động cuồn cuộn với tốc độ cao, linh lực dồi dào như một lớp kén trong suốt bao bọc lấy nó, dần dần làm tan đi lớp u ám như sương mù trên kim đan.
Yêu xà tâm thần phiêu đãng chìm trong dư vị, Tiêu Dịch đã hoàn hồn trước, vỗ một cái lên mông y rồi rút ra khỏi hang ổ ấm áp như đang cố ý níu giữ hắn. Trong lòng dịu dàng vô hạn, hắn cúi đầu hôn lên hàng mi đang nhắm nghiền của Cận Vũ Thanh, lòng bàn tay v**t v* mái tóc ướt đẫm mồ hôi của y.
Khi dùng linh lực làm khô người đối phương, ánh mắt Tiêu Dịch nhìn chằm chằm những vết hôn tím đỏ, vết véo chi chít trên cơ thể y, sau tai lại không kìm được mà đỏ bừng lên, đột ngột rút tay về dời mắt đi, thúc giục y: "Ngồi dậy đả tọa."
Cận Vũ Thanh vừa nghe liền nhíu mày, trong lòng oán thầm: Đả tọa cái gì?! Giờ phút tốt đẹp thế này mà ngươi lại bảo ta ngồi dậy đả tọa! Chẳng trách ngươi độc thân mấy trăm năm không có lấy một đạo lữ, đúng là số cô độc!
Nguyên Thanh Quân lại không nghe thấy tiếng lòng của y, đã ngồi xếp bằng ở cuối giường tự mình nhập định, thầm niệm khẩu quyết của Xích Dương Tông, vận hóa linh lực ôn dưỡng có được từ song tu, dung hợp với Tử Phủ của bản thân, xua tan thanh tẩy độc dược mà Bạch Phỉ Nhiên đã hạ lên người hắn.
Vừa vận chuyển một đại chu thiên, Tiêu Dịch chỉ cảm thấy trên người nặng trĩu, buộc phải mở mắt ra đối diện với một đôi mắt vàng rực, vai hắn khoác hai cánh tay của Cận Vũ Thanh, đang cười gian nhìn mình.
Cổ họng Tiêu Dịch lại khô khốc, liếc mắt xuống dưới, bàn tay như không tự chủ được lại trộm sờ một cái, bỗng kinh ngạc nói: "Đồ đâu rồi?"
Cận Vũ Thanh: "Đồ gì?"
Tiêu Dịch da mặt mỏng như giấy, lúng túng hồi lâu mới nặn ra được mấy chữ: "Đồ, đồ của ta."
"Đồ gì của ngươi?" Cận Vũ Thanh ngơ ngác chớp chớp mắt, buông cổ hắn ra, duỗi chân xuống giường nhặt khăn trải giường và quần áo rơi trên sàn, thoáng cười một cái, ngón tay đưa lên miệng, chậm rãi lau qua môi dưới, liếc mắt tình tứ nhìn qua, đùa giỡn nói: "Đương nhiên là... bị ta ăn mất rồi!"
Nói rồi đầu lưỡi hồng phấn thè ra l**m l**m khóe môi, như thể vẫn còn thòm thèm thưởng thức.
Lồng ngực như bị đệm thịt mềm mại của mèo khẽ cào một cái, không nặng không nhẹ, như gần như xa.
Cận Vũ Thanh cười hì hì trêu chọc xong, trải khăn trải giường khoác lên người, định nói Tiêu Dịch lấy quần áo vũ khí của y từ trong túi trữ vật ra, nào biết Nguyên Thanh Quân phía sau đã như một con rắn tinh ranh đang rình mồi, lặng lẽ đến gần.
Y còn chưa kịp mở miệng, lưng đã bị đẩy mạnh một cái, mặt úp xuống bàn gỗ đỏ, lư hương bằng đồng hình chim hạc giữa bàn bị gạt rơi xuống, lăn lóc làm đổ tro hương ra đầy đất, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng chưa cháy hết.
Thanh khiết như Nguyên Thanh Quân, vén khăn trải giường trên người y lên, cũng có lần đầu tiên trong đời rất muốn nói một từ bậy, hơn nữa còn muốn thực hiện ý nghĩa bề mặt của từ đó, muốn nghe y khóc lóc cầu xin, xem y còn lẳng lơ thế nào nữa.
"Tiêu Dịch Tiêu Dịch, sao lại nữa rồi, ôi chao ngươi chậm một chút..."
Ánh mắt Tiêu Dịch là một đầm nước sâu thẳm: "Chậm không được, là em trêu chọc ta."
"..."
Tự mình gây họa, quỳ cũng phải làm cho xong.
Nguyên Thanh Quân tự học thành tài, so với lần trước còn có thêm vài kỹ xảo, huống hồ tư thế nằm sấp trên bàn này lại thú vị hơn bình thường, khiến hồn phách người ta sung sướng đến bay lên rồi lại rơi xuống. Sau một hồi giao đấu nữa, Tiêu Dịch dừng lại lau mồ hôi dính trên lông mi.
"Đừng dừng lại mà Nguyên Thanh Quân, làm tiếp đi!"
Tiêu Dịch: "..."
Cận Vũ Thanh quay đầu nhìn, "Ngươi mệt rồi à?" Y đưa tay kéo một cái ghế dài lại, hưng phấn vỗ vỗ, "Lại đây ngươi mau ngồi xuống, để ta tự làm. Thật không ngờ mới hai hiệp mà ngươi đã không được rồi, ta nói cho ngươi biết, loại người như ngươi ở trong tộc rắn chúng ta là không sinh được con đâu! Mau lại đây!"
"..."
Không biết tại sao, Tiêu Dịch luôn cảm thấy có chút thất bại – trên đời sao lại có người lẳng lơ đến vậy? À không, là rắn, chẳng lẽ thật sự là xà tính bổn dâm, mình còn không thỏa mãn được y sao?
...
Một đêm trôi qua.
Trong phòng một mảng bừa bộn, khắp nơi đều có dấu vết chiến đấu.
Tiêu Dịch đã xuất tinh mấy lần, thấy Cận Vũ Thanh mặt mày hồng hào, vết thương đã lành, tuy kim đan bản thân Tiêu Dịch cũng sáng ngời, tu vi đại tiến, nhưng hắn thật sự không còn vắt kiệt được gì nữa, chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, hồn sắp bay lên trời, thêm một lần nữa là gặp thẳng Thái Thượng Lão Quân trong điện rồi.
Lúc này yêu xà sắc mặt hồng nhuận, v**t v* đan điền nói: "Ừm, no rồi."
"..."
Hốc mắt Tiêu Dịch thâm quầng, vừa xuống giường nhặt quần áo vừa thầm thề trong lòng, xem ra ngày thường ngoài việc luyện kiếm niệm quyết, lại có thêm thứ mới để nghiên cứu rồi. Hắn bình sinh vốn kiêu ngạo không chịu thua kém ai, học kinh thư, so kiếm, tu luyện đều đứng đầu, đêm nay lại bị một con rắn vắt kiệt đến không đứng thẳng lưng nổi.
— Quả thực là chuyện còn mất mặt hơn cả độ kiếp thất bại!
Cận Vũ Thanh ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt đả tọa tu luyện một lúc mới dùng linh lực quét sạch cơ thể, chậm rãi mặc quần áo, túm tóc lại thành một búi buộc sau gáy, xuống lầu tìm Nguyên Thanh Quân đang đi lại xem xét khắp nơi.
Tiêu Dịch vịn eo lật xem một cuốn đan phổ, quay đầu liếc thấy thanh niên tinh thần phơi phới trên cầu thang. Y ngày thường vốn lười biếng, ngay cả tóc cũng lười buộc, hôm nay ăn mặc thế này trông cũng gọn gàng.
"Chào!" Cận Vũ Thanh nhảy xuống mấy bậc, nép vào bên cạnh Nguyên Thanh Quân, dùng tay x** n*n cái eo hơi mỏi của hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, cười nói, "Hôm qua vất vả rồi, về nhà sẽ bồi bổ cho ngươi thật tốt."
Khóe miệng Tiêu Dịch hơi giật giật, để gỡ gạc lại một bàn, nghiêm mặt nói: "Sau này vẫn nên lấy việc giác ngộ làm chính, thuật song tu dù sao cũng không phải là pháp tu luyện chính thống."
"Ha," Cận Vũ Thanh không nhịn được cười trộm, miệng lẩm bẩm, "Rõ ràng kim đan của chính mình cũng song tu đến mức tròn vo sáng bóng như vậy, được rồi, không được thì cứ thừa nhận đi, ta cũng không ghét bỏ ngươi đâu, cùng lắm thì lần sau bớt đi vài lần..."
"Em nói gì?!" Sắc mặt Tiêu Dịch lúc đỏ lúc trắng, vừa xấu hổ vừa tức giận, đè y lên tủ sách hôn ngấu nghiến một hồi, dường như muốn chứng minh mình "rất được".
Cận Vũ Thanh cười đến không đứng thẳng lưng nổi, một lúc lâu sau mới thu lại tâm tư, không trêu chọc hắn nữa.
Hai người làm loạn như vậy, cái tủ phía sau đã cũ kỹ ọp ẹp kêu lên mấy tiếng "cọt kẹt cọt kẹt", đột nhiên một bên chân tủ "rắc" một tiếng bị đè gãy, cả cái tủ gỗ lảo đảo đổ về phía sau.
Sắc mặt Tiêu Dịch biến đổi, ôm Cận Vũ Thanh lại, mắng: "Đừng có hồ đồ."
Ầm—!
Sách trên giá cũng rơi vãi bừa bãi khắp sàn, tủ gỗ cũng đổ sập, tấm ván tủ bằng gỗ đã tróc sơn loang lổ rơi xuống đất thành từng mảnh ván vụn. Khi bụi lắng xuống, giữa hai lớp vách tủ vỡ nát lộ ra mấy cuốn sách đóng gáy sơ sài bìa xanh.
Lúc nãy nhìn quanh xem xét, trên tủ sách không có những thứ này, Tiêu Dịch cúi xuống nhặt lên phủi bụi trên bìa sách, Cận Vũ Thanh ghé sát lại nhìn, ngạc nhiên nói: "Đây là... độc phổ?"
Y nhìn một cái, liền bắt chước đá những giá sách khác, phát hiện giữa hai lớp ván quả thật đều có kẹp một lớp mỏng, bên trong cất giấu những đầu sách khác nhau, có đan phổ y thư thượng phẩm đã thất truyền, chú giải về độc vật, thuật luyện độc, thậm chí có cả kỳ môn độn giáp, sách bùa bát quái, hoặc một lượng lớn kiếm phổ.
Không thiếu thứ gì, bao hàm tất cả.
"Nhớ ra rồi!" Cận Vũ Thanh được những kiến thức về đan dược này gợi ý, bỗng nói, "Ta biết đám môn sinh đội khăn nho đó là của nhà nào phái nào rồi!"
Tiêu Dịch cũng không kinh ngạc chút nào, xem ra cũng đã biết rõ nơi này rốt cuộc là đâu.
— Đại tông Đan Dược, Tín An Bạch thị.
Hắn lật trang cuối cùng của cuốn độc phổ trong tay, đồng tử hơi co lại, vẻ mặt hơi nặng nề đưa sách qua. Cận Vũ Thanh đưa tay nhận lấy, cúi mắt nhìn, quả đã hiểu rõ, cuối sách hiện rõ ba chữ nhỏ như đầu ruồi: Bạch Phỉ Nhiên.
Comments