Gánh hát ca múa đã phổ xong hai khúc nhạc, Trần Nghệ ở trong cung ăn uống đến mức tinh thần phấn chấn, thân thể cường tráng, vậy mà vụ án hối lộ vẫn chưa điều tra ra manh mối.
Cận Vũ Thanh thực sự không đợi được nữa, lớn tiếng khiển trách tiến độ vụ án sao mà chậm chạp đến vậy. Chưa kịp để đám người bên dưới nghĩ ra cách trì hoãn thêm vài ngày, ngày hôm sau, hoàng đế lại bất ngờ đích thân thẩm vấn những người liên quan đến vụ án.
Nhờ có sự trợ giúp của khả năng biết trước, chưa đầy ba ngày, Cận Vũ Thanh vừa thẩm vấn vừa lừa gạt đã moi được những thông tin cần thiết từ miệng phạm nhân. Cộng thêm điều tra của ám vệ và lời khai của tên thư sinh làm giả kia, việc hạ bệ mấy nhân vật lớn là chuyện chắc chắn không có vấn đề gì.
Cận Vũ Thanh mặc triều phục, đội mũ miện ngọc, tinh thần phấn chấn hừ lạnh mấy tiếng, rồi nổi trận lôi đình trên đại điện.
Y đã dưỡng đủ tinh thần từ tối qua, dồn hết sức lực, hôm nay nếu không lôi cổ mấy tên đầu sỏ ăn hại trong quân doanh kia xuống, y sẽ không mang họ Cận nữa!
Vốn dĩ đã tức giận ngút trời, lại có người lên tiếng khuyên can, đó chính là đánh giá sai tình hình hiện tại, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa giận của hoàng đế.
Những viên ngọc lưu ly trên mũ miện của thiên tử va vào nhau kêu leng keng. Có câu nói thiên tử nổi giận, xác người nằm ngổn ngang trăm vạn. Lần này trên triều tuy chưa đến mức máu chảy ngàn dặm, nhưng cũng đủ để dội một gáo nước lạnh lên đầu các vị đại thần trụ cột.
Cận Vũ Thanh vừa ra tay suýt nữa đã thanh trừng gần hết người của Binh bộ. Hình bộ cũng mất đi một vị Thị lang. Do lão Thừa tướng vào thời điểm giao thoa giữa hai triều đột nhiên bệnh cũ tái phát, cáo lão về quê, hiện tại chức Thừa tướng đã bỏ trống từ lâu. Vị Ngự sử Đại nhân vốn có khả năng thăng tiến lên chức Thừa tướng nhất cũng vì vụ án này mà giám sát bất lợi, bị giáng liền ba cấp, lỡ mất cơ hội ngồi vào ghế Thừa tướng. Bình Dã tướng quân, Thần Uy tướng quân cùng nhiều chức vụ khác trong quân đội cũng đều bị giáng chức.
Phạm vi liên lụy rộng đến mức gần như đã thanh lọc lại toàn bộ triều đình.
Cứ như vậy, cho dù mọi người có hồ đồ đến đâu cũng không thể không nhìn vị tân đế này bằng con mắt khác. Khi các quan viên đều cho rằng y ngu ngốc bất tài, có thể tùy ý lừa gạt, chợt bừng tỉnh mới phát hiện vị này đã không còn là tiểu hoàng đế dễ dãi, mềm lòng nữa rồi.
Vụ án hối lộ giúp Cận Vũ Thanh có cớ để thanh lọc lại hàng ngũ võ quan, còn sự rườm rà của hàng ngũ quan văn không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, không có một cơ hội hoàn hảo nào thì cần một người hoàn hảo có thể chỉ đường dẫn lối.
Huống hồ sau khi kết án, nhiều chức vụ quan trọng bị bỏ trống, đó đều là những miếng mồi béo bở, làm sao không khiến người ta thèm thuồng.
Cận Vũ Thanh thông qua quỹ đạo thế giới có thể đại khái nắm được nên giết ai, nhưng lại không biết nên dùng ai.
Thế là y mất gần một tháng để sắp xếp lại chuyện triều chính, lại đọc sách mấy ngày liền, cuối cùng cũng hiểu rõ được đại khái tình hình. Tuy hiện tại không có tranh giành ngôi vị hay thù hận huynh đệ, nhưng đám người bên dưới cũng chia bè kết phái, tất cả đều đã chọn phe phái cho mình, còn lại một đám người cũng đang do dự không biết có nên chen chân vào một phe nào đó không.
Thế cục hỗn loạn như một đống cát rời, các thần tử tranh giành quyền lực khiến hoàng đế rất phiền lòng.
Y phiền lòng cũng không định để Trần Nghệ nhàn rỗi, ăn trưa xong liền cho gọi Trần Nghệ đang đọc sách trong phòng đến.
Lúc Trần Nghệ đến, hoàng đế đang ăn một miếng bánh liên hoa, vụn bánh còn vương trên khóe miệng khiến người ta ngứa ngáy, cảm thấy phải lau sạch cho y mới thấy thoải mái. Ngay lúc Trần Nghệ định nhắc nhở, Cận Vũ Thanh đã cuốn đầu lưỡi l**m sạch, chép chép miệng ra vẻ rất hưởng thụ.
"Trần khanh à," Cận Vũ Thanh mở lời, "Ngươi không cảm thấy mấy ngày nay trôi qua yên tĩnh quá sao?"
Trần Nghệ nghe xong thầm cười, chẳng lẽ thân là thiên tử, lại còn mong muốn cuộc sống thêm phần sóng gió sao.
Cận Vũ Thanh không để ý đến nụ cười của hắn, tự mình nói tiếp: "Trẫm cần một mạng lưới tình báo, ám vệ nhân lực quá ít, căn bản không đủ dùng. Trẫm biết ngươi có bản lĩnh lớn, đầu óc lại nhanh nhạy, chắc chắn có thể giúp trẫm giải quyết chuyện này."
Trần Nghệ chắp tay sau lưng, vẻ mặt không chút gợn sóng, một lúc lâu sau im lặng bước tới rót cho hoàng đế một chén trà. Trà Long Tỉnh Minh Tiền thượng hạng, trong chiếc chén sứ trắng ngần khẽ sóng sánh, khói trắng lượn lờ bốc lên, màu xanh biếc, hương thơm dịu.
Cận Vũ Thanh tự nhiên nhận lấy, đưa lên mũi ngửi, nói: "Trà ngon."
Ánh mắt y liếc sang, trên ấm trà, một ngón tay sạch sẽ thon dài khẽ vẽ vòng tròn, động tác này vô cùng rõ ràng, mỗi khi Trần Nghệ do dự, hắn đều bất giác v**t v* thứ gì đó.
Một lát sau, hắn hỏi: "Tại sao lại là thần?"
Cận Vũ Thanh vừa bóc lạc vừa hỏi lại hắn: "Tại sao không phải là ngươi? Ngươi không tin chính mình, hay là không tin trẫm?" Bóc xong vỏ ngoài, y lại xé lớp vỏ lụa màu đỏ không mấy ngon bên trong.
Một lúc sau, một hạt lạc đã bóc vỏ, xé đi lớp vỏ lụa màu đỏ được đưa đến bên miệng y. Y khẽ ngước mắt nhìn Trần Nghệ, người đàn ông mày kiếm mắt lạnh, vẻ mặt thản nhiên như mây bay gió thoảng, căn bản không nhìn ra được người này trong lòng hiện tại đang rối bời.
Y mỉm cười, mở miệng thè lưỡi cuốn lấy hạt lạc, đầu lưỡi ẩm ướt vô tình lướt qua ngón tay Trần Nghệ.
Trần Nghệ như không cảm thấy gì, hắn không nói thêm lời nào, thuận thế nhón lấy hạt lạc còn lại trong vỏ cho vào miệng mình. Sau đó dùng khăn tay thấm ướt lau sạch ngón tay cho Cận Vũ Thanh rồi mới tiếp tục bóc lạc vào đĩa nhỏ, hạt nào hạt nấy đều tròn trịa trắng mẩy, đẩy đến trước mặt y.
Cận Vũ Thanh cũng thấy tự mình bóc thật là mệt, cười gượng một tiếng rồi cũng không từ chối nữa.
Cả một ấm trà Long Tỉnh, uống đến mức bụng Cận Vũ Thanh đắng ngắt, nhưng vẫn phải tỏ vẻ thản nhiên bình tĩnh, cười đối đáp với Trần Nghệ.
Mãi cho đến khi nghiêng ấm không còn rót ra được gì nữa, Trần Nghệ mới đứng dậy, ánh mắt từ từ lướt qua nét mày khóe mắt của vị hoàng đế trẻ tuổi, nhìn Cận Vũ Thanh đến mức trong lòng y phát hoảng, rồi mới cười khom người: "Tạ ơn Bệ hạ."
Cận Vũ Thanh không hiểu hắn rốt cuộc cảm ơn cái gì, hỏi kỹ lại thì thấy suy nghĩ của mình quá nông cạn, chi bằng cũng giả vờ thâm trầm, mặc cho Trần Nghệ ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa điện.
Thêm một tháng rưỡi nữa, trời đã vào hạ.
Một tổ chức tinh nhuệ hết lòng trung thành với Cận Vũ Thanh đã lặng lẽ được thành lập ở Mân Sơn, phía bắc kinh thành. Sau giờ ngủ trưa, Trần Nghệ trở về cung phục mệnh, cả người gầy đi một vòng, số thịt mỡ nuôi được trong cung đều trả lại cho bãi tập bí mật kia.
Đương nhiên cũng trở nên nam tính hơn, Cận Vũ Thanh vừa mới ngủ dậy không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Trần Nghệ rất mực lễ phép quỳ một gối báo cáo thành quả huấn luyện, nhưng mãi không thấy hoàng đế phê duyệt. Vừa ngẩng đầu lên, Cận Vũ Thanh đang thất thần nhìn ra xa, một lúc sau mới hoàn hồn, tiến đến nắm tay Trần Nghệ, tự mình kéo hắn dậy.
"Vất vả rồi." Những ngón tay ấm áp lướt qua mu bàn tay hắn, chạm nhẹ rồi rời đi.
Trần Nghệ nắm chặt hai tay, thầm hồi tưởng lại một lúc, cảm thấy sâu sắc rằng nhiều ngày không gặp, làn da của Bệ hạ nhà hắn đã được nuôi dưỡng trắng mịn hơn trước, có lẽ vừa mới ngủ trưa xong, vẻ mơ màng nơi khóe mắt vẫn chưa tan hết, ánh mắt nhìn người có chút ngẩn ngơ, quầng mắt hơi thâm nhẹ.
Vừa định mở miệng, lại phát hiện Cận Vũ Thanh đã dựa vào tay vịn bên giường mà ngủ gật rồi.
Mấy ngày nay tranh cãi qua lại với một đám lão già cổ hủ, lại lo lắng tổ chức bí mật của Trần Nghệ bị phát hiện, khiến Cận Vũ Thanh mất ngủ mấy đêm liền. Hôm nay nghe được kết quả như mong đợi này mới có thể yên lòng.
Nhìn quanh không thấy tiểu thái giám thân cận Thư Ngư đâu, Trần Nghệ tiến lại gần, muốn đặt một chiếc gối mềm sau lưng y, để y dựa vào cho thoải mái hơn. Hoàng đế cảm nhận được bóng người trước giường mềm, đưa tay nắm lấy chiếc gối mềm ôm vào lòng, cứ thế nghiêng người lim dim mắt.
Trần Nghệ khẽ cúi người, nhìn thật kỹ khuôn mặt ngủ say không chút phòng bị của đế vương trong cơn ngủ nông. Trong điện hơi oi bức, trên trán người thanh niên đang ngủ lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, Trần Nghệ nhẹ nhàng lau đi, khiến Cận Vũ Thanh theo phản xạ khẽ động, những sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay người đàn ông.
Một đế vương, rốt cuộc phải thả lỏng đến mức nào, mới có thể dễ dàng giao mạng lưới tình báo vào tay một người ngoài, còn ngủ say như một đứa trẻ trước mặt hắn. Trần Nghệ không nhịn được cau mày, vị Tấn Minh Đế trước mắt này... lẽ nào thực sự tin tưởng hắn đến vậy?
Bất kể là tin tưởng hay là gì khác, trước hết cứ bình tĩnh quan sát xem sao.
Đứng canh trước giường một lúc lâu, Thư Ngư mới vội vã trở về, vừa vào cửa đã bị Trần Nghệ lườm cho một cái.
"Sao có thể để Bệ hạ một mình trong điện?" Trần Nghệ lại quạt cho Cận Vũ Thanh thêm mấy cái, rồi mới nhẹ nhàng bước qua, hạ giọng trách mắng.
Thư Ngư tuy là nghe lệnh hoàng đế ra ngoài làm việc, hơn nữa trong điện không có ai cũng là do hoàng đế tự mình đuổi đi, nhưng lúc này cậu ta không dám cũng không thể cãi lại, đành phải lí nhí vâng dạ.
Đợi Trần Nghệ hừ lạnh bỏ đi rồi, cậu ta mới thấy khó hiểu.
Vị Trần tiểu Hầu gia này từ khi nào mà quan hệ với Bệ hạ nhà cậu ta tốt đến vậy?
Comments