Chương 6

Chương 6

Trời càng lúc càng nóng, đội quân ngầm do Trần Nghệ thành lập cũng đã bắt đầu hành động, những mật thư tình báo liên tục được gửi đến trước ngự án của hoàng đế. Có thể nói, mọi động tĩnh trong kinh thành, thông qua đội quân ngầm có tính lưu động cực lớn này không gì là Cận Vũ Thanh không biết.

Triều đình cũng đã tung ra vài miếng mồi nhử, có lợi ích xui khiến, những phe phái vốn không vững chắc nhanh chóng tan rã. Đối với những nhóm cực kỳ kiên cố, hoàng đế bề ngoài làm như không thấy, nhưng đã ngầm cho thêm người theo dõi.

Các chức vị còn trống cũng được bổ nhiệm hợp lý, tình hình tiền triều dần trở nên sáng sủa hơn, không còn hỗn loạn khó chịu như mấy tháng đầu nữa.

Chỉ có một việc khiến Cận Vũ Thanh sầu não đã lâu mà vẫn chưa giải quyết được – đó chính là Thừa tướng, Thừa tướng đó!

Y biết tìm đâu ra một vị Thừa tướng tốt đây?

Lại một đêm khuya, bấc đèn kêu lách tách, phê duyệt tấu sớ đến mỏi nhừ cả tay. Trần Nghệ nhận khay trà từ tay thị nữ, thử độ ấm rồi nhẹ nhàng đặt bên cạnh hoàng đế. Cận Vũ Thanh mệt mỏi ngẩng đầu, có lẽ do mắt hoa vì mệt, lại bất ngờ bắt gặp được một chút quan tâm trong biểu cảm của Trần tiểu Hầu gia.

Y không tin nổi lắc đầu, đưa tay lấy một tấu sớ bên cạnh, tay áo rộng không cẩn thận quét trúng một chồng tấu sớ cũ, loạt xoạt rơi đầy đất. Trần Nghệ không đợi y nói đã chủ động cúi xuống nhặt.

Cận Vũ Thanh có chút mơ hồ, cảm thấy tấm lưng cong gập căng cứng của hắn tràn đầy sức mạnh, cổ họng bỗng dưng có chút khô khốc. Đợi Trần Nghệ ngẩng đầu lên đã thấy hoàng đế như trâu uống nước, tu một hơi cạn sạch chén trà nóng.

Giải được cơn khát nơi cổ họng, nhưng không giải được cơn khát trong lòng. Y biết cơn khát cháy bỏng này của mình từ đâu mà ra, nhưng lại không thể nói. Huống hồ sau một thời gian dài chung đụng, sự tin tưởng rõ ràng và những cử chỉ ân cần thỉnh thoảng của Trần Nghệ đều khiến người ta nảy sinh một loại ảo giác kỳ lạ.
Xuyên qua các thế giới nhiệm vụ một hai trăm năm, nói không cô đơn là không thể. Cận Vũ Thanh cũng muốn có một người, không cầu mong mối quan hệ quá thân mật, ít nhất có thể nhớ đến sự tồn tại của y, có thể cùng y đi tiếp. Nếu được như vậy, bất kể đi đâu, nhiệm vụ gian nan đến mấy cũng tốt hơn là y một mình cô đơn đi một vòng trên thế gian này.

Nhưng dù y có nghĩ như vậy cũng hiểu rõ người đàn ông trước mặt này chắc chắn không phải là người đó. Trần Nghệ chỉ là một khách qua đường trong vô số thế giới nhiệm vụ, hay nói đúng hơn, Cận Vũ Thanh mới là khách qua đường của thế giới này.

Y không nhịn được liếc nhìn đối phương một cái, rồi lại cúi đầu xuống, không nhìn Trần Nghệ nữa, đầu bút thấm đẫm mực chu sa, điểm xuống tấu sớ.

Trong Ngự thư phòng tĩnh lặng, tiếng đèn dầu cháy xèo xèo, tiếng lật giấy, tiếng hít thở lúc nhẹ lúc nặng, lúc dài lúc ngắn.

Trần Nghệ nhận ra ánh mắt đó, tuy ánh sáng có phần mờ ảo, hắn cũng nhìn thấy trong mắt hoàng đế có một nỗi sầu muộn không tan. Nỗi sầu muộn đó không xuất hiện ở đâu khác, mỗi khi bận rộn đến đêm khuya vắng lặng, nó sẽ lặng lẽ xuất hiện rồi đột ngột biến mất.

Hoàng đế có chút gầy đi, cằm ngày càng nhọn, Trần Nghệ cau chặt mày, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư.

Cận Vũ Thanh biết phàm là thứ hắn lấy ra chắc chắn là thông tin quan trọng nhất, y lập tức đặt bút xuống ưu tiên mở ra xem. Trần Nghệ tay hơi ghì xuống, không để y thuận lợi rút đi, Cận Vũ Thanh khó hiểu ngẩng đầu nhìn.

Trần Nghệ nói: "Trời đã rất khuya, long thể Bệ hạ sẽ không chịu nổi, ngày mai hẵng xem."

Ánh mắt Cận Vũ Thanh có chút mơ màng, một lúc lâu sau "à" một tiếng, rút thư ra vừa mở vừa nói: "Ngày mai... ngày mai ngươi hãy lên triều đi, lão Hầu gia bệnh nặng, Phủ Tuyên Võ Hầu sao có thể không có người trong triều. Hiện nay triều chính ổn định, ngươi..."

Trần Nghệ lại ngắt lời hỏi: "Vậy bạn đọc sách của Duệ Vương thì sao?"

"..." Cận Vũ Thanh đọc xong nội dung trong thư, châm nến đốt cháy, tro tàn từng chút một rơi xuống chân, cho đến khi buông tay thì tất cả đã cháy rụi. Y ngẩn ngơ nhìn một lúc, bỗng nhiên trả lời không đúng câu hỏi: "Điều quan trọng nhất đối với trẫm, là Đại Tấn. Thứ hai..."

Đợi một lúc lâu không thấy nửa câu sau, Trần Nghệ tò mò nhìn qua.

Hồi lâu, Cận Vũ Thanh đặt cây bút chu sa trong tay xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Trần Nghệ, thở dài: "Thôi bỏ đi."

Nhìn bóng lưng đơn bạc của hoàng đế, hòa cùng tiếng thở dài muốn nói lại thôi kia, Trần Nghệ siết chặt nắm tay – chuyện khó chịu nhất trên đời, chính là nói chuyện nửa vời!

(Người khôn ăn nói nửa chừng =))))

Lần sau lên triều.

Trên đại điện quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao ráo thẳng tắp kia, khẽ cúi đầu, tóc đen đều búi gọn trong mũ miện, trông rất có tinh thần. Triều phục là do Cận Vũ Thanh ra lệnh cho người làm gấp trong đêm rồi gửi đến Hầu phủ, mới tinh, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Trước điện, Binh bộ Thượng thư thao thao bất tuyệt, giọng điệu trầm bổng, nói đến nước bọt bay tứ tung. Nhưng Cận Vũ Thanh thực sự không hiểu một câu nào, y làm sao còn hiểu được gì về thể chế quân đội, điều binh khiển tướng. Cận Vũ Thanh suốt buổi chỉ nhìn chằm chằm Trần Nghệ, còn Trần Nghệ dường như không nghe Binh bộ đang trình báo cái gì, chỉ cúi mày vén tay áo đứng đó.

Binh bộ cuối cùng cũng báo cáo xong, chắp tay một cái: "Xin Hoàng thượng quyết đoán!"

Cận Vũ Thanh gãi gãi đầu gối dưới gầm bàn, hoàn toàn không biết nên quyết đoán thế nào, thế là quay đầu ném củ khoai nóng bỏng này cho Trần Nghệ: "Trần khanh, việc cải cách quân đội mà Binh bộ Thượng thư đề cập, ngươi thấy thế nào?"

Trần Nghệ đột nhiên bị gọi tên, phẩy phẩy tay áo, bước ra khỏi hàng một bước, nói: "Vương đại nhân có ý vì nước vì dân..."

Cận Vũ Thanh đỡ trán, gọi ngươi ra không phải để ngươi nói nước đôi hòa giải cho trẫm: "Trẫm hỏi ngươi có ý kiến gì về việc cải cách này."

Trần Nghệ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hoàng đế chiếu tới, lại cảm thấy trong đó có xen lẫn chút kỳ vọng, bị nhìn chằm chằm một lát, mơ hồ cúi đầu xuống, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Vi thần cho rằng quân chế quả thực cần phải thay đổi, hiện nay thiên hạ thái bình, quân đội đã lâu ngày mệt mỏi, những kẻ ngồi không hưởng lộc ở khắp mọi nơi..."

Hắn vừa mở miệng đã liệt kê ra không ít điều khoản, trong đó có vài điều không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu là đang ám chỉ ai, Binh bộ Thượng thư càng nghe càng thấy không ổn, đến mức mặt mày nhăn nhó khó coi vô cùng, mấy lần định tức giận ngắt lời Trần Nghệ, mắng hắn nói bậy bạ.

Trên điện, hoàng đế ung dung bình thản, còn chỉ huy người bên cạnh ghi lại từng lời của Trần tiểu tướng quân, cuối cùng vị quan văn thư viết một mạch cả trang giấy lớn mà vẫn chưa thấy đã.

Thái giám dâng tờ giấy mực đã khô lên, Cận Vũ Thanh giũ giũ tờ giấy mỏng giòn, ánh mắt vô tình liếc về phía trước điện. Y hắng giọng ra lệnh, giao việc cải cách quân đội cho Trần tiểu Hầu gia và Binh bộ cùng nhau hiệp thương xử lý, quy trình cụ thể cứ theo những gì ghi trên tờ giấy này, từng điều một xem xét kỹ lưỡng.

Trần Nghệ vừa mới vào triều, hoàng đế đã lập tức giao cho Trần tiểu Hầu gia quyền lực lớn như vậy, dưới điện xôn xao một trận. Sắc mặt Binh bộ Thượng thư đặc biệt tái mét, Trần Nghệ chỉ mang danh hão tiểu Hầu gia, ra trận còn chưa được mấy lần, huống hồ còn những lời đồn đại ô uế trong hậu cung kia, làm sao có thể cùng ông ta cộng sự?

Định phản đối nữa, hoàng đế đã day trán hô lui triều, ngay cả đuôi rồng cũng chẳng níu kịp.

Chuyện này vừa mới bắt đầu bận rộn, Cận Vũ Thanh còn chưa kịp nghỉ ngơi, trọng trấn phía Tây Bắc lại xảy ra chuyện.

Nghe nói vị Bình Tây tướng quân chính tam phẩm trấn thủ biên giới phía Tây vơ vét của dân, uống máu dân, cường đoạt vợ người, dựa vào việc trời cao hoàng đế xa mà tác oai tác quái, bị người ta dùng một tờ đơn kiện thẳng lên kinh thành. Hai mẹ con đi kiện giữa đường bị chặn giết mấy lần, suýt nữa thì bỏ mạng.

Cận Vũ Thanh nghe mà đau đầu, tức đến muốn nổ tung, mấy năm nay tội ác của Bình Tây tướng quân đã lan truyền khắp ba thành Tây Vực, thân là hoàng đế mà lại phải dựa vào một tờ đơn kiện của dân chúng mới biết được.

Thật là, thật là tốt quá!

Ngọc lưu trên mũ miện của thiên tử cũng run lên, trên đại điện ngoài tiếng khóc thút thít của hai mẹ con kia lại không một ai đứng ra nói lời nào, những vị đại thần ngày thường hay khen ngợi Bình Tây tướng quân tài giỏi ra sao đều rụt cổ lại, chỉ sợ muốn phủi sạch quan hệ còn không kịp.

Trần Nghệ đứng dưới điện, phong thái nổi bật, so sánh ra thì Cận Vũ Thanh dù đang tức giận cũng có vẻ quá mệt mỏi.

Trời vốn đã oi bức, lại thêm mười mấy ngày liên tiếp thức đêm lo lắng, hơn nữa còn tham lạnh đắp thêm hai miếng băng giải nhiệt, kết quả là bệnh tình bộc phát hết. Cận Vũ Thanh tự cho rằng thời sinh viên mình có thể chất khỏe mạnh, bây giờ mang thân thể hoàng đế được nuông chiều từ bé này cuối cùng cũng thật sự bị cảm rồi.

Vốn nghĩ chỉ là đau họng một chút, vài ngày là qua nên cũng không làm phiền ai.

Những lời bàn tán trên triều truyền vào tai Cận Vũ Thanh toàn là tiếng ong ong, đầu đau đến mức không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, cuối cùng y phất tay một cái, ra lệnh vài câu rồi giao thẳng cho người bên dưới điều tra.

Về đến cửa tẩm điện, y bỗng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, một tay vịn vào cột hành lang, áp trán vào cột, ho khan mấy tiếng.

"Thư Ngư, Thư Ngư?" Cổ họng Cận Vũ Thanh khô khốc, giọng hơi khàn gọi hai tiếng.

Một bàn tay đỡ lấy cơ thể y, một bàn tay khác hơi lạnh từ bên cạnh đưa ra, đặt lên trán y. Cận Vũ Thanh quay đầu nhìn, phát hiện người trước mặt mặc một bộ triều phục màu đỏ sẫm, còn Thư Ngư đang ở phía xa dặn dò gì đó.

Thấy là Trần Nghệ, y liền thả lỏng, cơ thể mềm nhũn dựa vào sự nâng đỡ của đối phương mà đứng vững.

"Tay ngươi lạnh quá." Cận Vũ Thanh phàn nàn.

Trần Nghệ thấy hoàng đế lúc tan triều thân hình đã lảo đảo, nhất thời không nhịn được mà đi theo. Thư Ngư lại là người cực kỳ có ý tứ, tự giác hiểu được mối quan hệ vi diệu giữa hoàng đế và vị tiểu Hầu gia này, tự nhiên tâm lĩnh ý hội mà không tiến lên ngăn cản.

Cận Vũ Thanh lảo đảo về phía sau, Trần Nghệ một tay ôm ngang eo đỡ lấy cơ thể mềm oặt của y, nói: "Là Bệ hạ nóng quá, nên mới thấy tay thần lạnh."

Một thanh niên nào đó hoàn toàn không biết mình đang sốt cao cau mày, đưa tay sờ trán mình, rồi lại sờ trán đối phương, thử xong thì thở ra một hơi nóng, tiu nghỉu: "Ồ..."

Cởi bỏ lớp triều phục dày cộm oi bức, Cận Vũ Thanh nghiêng đầu ngã xuống giường, toàn thân mệt mỏi mặc cho người ta sắp xếp thành tư thế thoải mái hơn. Trong cơn mê man, dường như có ngự y đến chẩn trị một phen.

Ngủ một lúc, Cận Vũ Thanh bị gọi dậy, y biết mình bị bệnh, cũng biết mình sốt không nhẹ. Nhưng y cuối cùng cũng đã cố gắng chịu đựng rất lâu, thần trí có chút mơ hồ, nhầm lẫn nơi mình đang ở, tưởng mình đang ở nhà có cha mẹ chăm sóc, còn khá ngang bướng đẩy bát thuốc trước mặt đi, sống chết cũng không chịu uống thứ thuốc đắng ngắt ấy.

Trần Nghệ bước nhanh tới, nhận lấy bát thuốc từ tay Thư Ngư, trực tiếp kéo người từ trên giường dậy ấn vào lòng, vốn định giữ chặt y rồi đổ thẳng xuống, trong tiếng kêu kinh ngạc của Thư Ngư, tay hắn đã giơ lên được một nửa, quay đầu nhìn xuống thấy hàng mi như mưa bụi giăng mắc trên mái hiên của Cận Vũ Thanh lại từ từ hạ xuống.

"Bệ hạ," Trần Nghệ kiên nhẫn dỗ dành, "Bệ hạ uống thuốc đi, thần làm đồ ăn ngon cho Bệ hạ được không?"

Cận Vũ Thanh đang sốt mê man bị mấy tiếng "Bệ hạ" này kéo lại tinh thần, chớp chớp mắt, cau mày không tình nguyện nhận lấy bát thuốc: "Ta uống."

Bịt mũi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đắng đến mức lông mày nhíu cả lại, cũng không dám nếm lại, úp mặt vào bờ vai đang dựa vào bên cạnh, cảm thấy mềm mại ấm áp, khẽ hừ hừ mấy tiếng thoải mái, không bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Trần Nghệ chỉ nhìn thấy một chỏm tóc mềm mại như nhung trên vai, bên tai là tiếng thở nặng nề không đều của tiểu hoàng đế, trong lòng không kìm được mà rung động một phen, hắn đưa tay vuốt mấy lượt mái tóc đen dài của Cận Vũ Thanh, khẽ thở dài một tiếng không ai nghe thấy: "Ngoan."

Thư Ngư thấy vậy tự giác lui ra, chắp tay nói: "Phiền Trần đại nhân chăm sóc Bệ hạ cẩn thận."

Trần Nghệ nhắm mắt lại, "Ừm."

Trong điện chỉ còn lại hai người, Cận Vũ Thanh lại bệnh đến mức toàn thân nóng hổi, ôm vào lòng còn hơn cả lò sưởi. Y sốt lên lại thấy lạnh trong người, cứ thế cọ sát vào chỗ ấm áp. Thân thể mềm mại yếu ớt quàng lên cổ Trần Nghệ khiến hắn khó xử, đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng người thanh niên gầy gò, dỗ y ngủ say rồi mới gỡ người ra nhét vào trong chăn.

Chỉ là sắc mặt y tái nhợt, ngược lại càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, cổ tay gầy đến mức một tay có thể nắm trọn, bệnh tật yếu ớt cuộn tròn ngủ ở đó, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.

Trần Nghệ v**t v* những lọn tóc mai rủ xuống bên má đế vương, thở dài nói: "Đại Tấn dù có là số một trong lòng Bệ hạ cũng không thể vì thế mà hao tổn bản thân đến kiệt quệ." Đắp lại chiếc chăn lụa mỏng cẩn thận, lại dùng nước lạnh thấm khăn hạ nhiệt, hắn cúi người trước giường, xoa nhẹ ấn đường vẫn còn nhíu chặt trong mơ của người thanh niên.

"Trần Nghệ!"

Người trên giường bỗng yếu ớt gọi, một tay chụp lấy tay người đàn ông bên giường, nắm chặt đến mức móng tay c*m v** lòng bàn tay hắn. Trần Nghệ sững sờ, cũng không gỡ ra, nghiêng người ghé tai lắng nghe.

"Đừng, đừng đi, cầu xin ngươi..."

Dường như gặp ác mộng gì đó, giọng nói yếu ớt nhuốm vẻ tuyệt vọng cùng cực, mà giấc mơ này... nghe sao cũng liên quan đến hắn.

Trần Nghệ nắm lại tay Cận Vũ Thanh, khẽ dỗ dành mấy tiếng "Không đi", người thanh niên trên giường lẩm bẩm mấy câu, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng tay vẫn không hề buông ra.

Nhìn hai bàn tay đan vào nhau, Trần Nghệ không khỏi suy đoán rốt cuộc đó là giấc mơ gì mà có thể khiến quân vương của một nước trở nên thảm hại đến vậy?

Nghĩ mãi, hắn cũng bất giác gục đầu bên mép giường thiếp đi.

Comments