Chương 10: Trước mắt

Chương 10: Trước mắt

Vọng Hi đột nhiên mở mắt, đã rất lâu rồi cô không mơ thấy chuyện xưa. Cô ở trong chăn lật người, tìm điện thoại di động.

Tám giờ sáng, hôm nay không có chuyện gì phải làm, cô vẫn có thể ngủ thêm một giấc.

Vọng Hi lại để điện thoại di động xuống, nhắm mắt, vốn định ngủ tiếp thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cô cau mày, lật điện thoại di động ra xem, nhìn chữ “Mẹ” trên màn hình điện thoại di động, im lặng một hồi lâu mới nghe máy.

“A lô, mẹ.”

Giọng nói của Kiều Uyển truyền qua điện thoại, ấm áp dịu dàng, còn mang theo chút ý muốn lấy lòng.

“Tiểu Hi à, lâu lắm rồi con không ăn cơm cùng mẹ, buổi tối hôm nay con có rảnh không?”

Vọng Hi nghe bà nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên chiếc giường đơn: “Vâng, con rảnh, tối con sẽ tới.”

Kiều Uyển nhận được sự đồng ý lập tức vui vẻ hệt như một đứa trẻ.

Cúp điện thoại, Vọng Hi lại ngửa mặt nằm xuống, nhìn lên trần nhà, mở to mắt thật lâu.

Hồi đó, lúc Vọng Hi đang du học ở Anh thì Lý Văn Thu qua đời, sau đó Kiều Uyển cũng chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc.

Kỳ thật cũng đã trôi qua rất lâu rồi.

Cô gặp được Hoắc Kỳ lâu như vậy, rời khỏi Hoắc Kỳ cũng lâu như vậy, mà quay trở về bên cạnh Hoắc Kỳ một lần nữa, c*̃ng đã lâu như vậy rồi.

Là một diễn viên tuyến mười tám, công việc gần đây của cô ngoại trừ tham gia chương trình giải trí và bộ phim của Lâm Sơn thì không còn việc gì khác. Phần lớn thời gian đều rảnh rỗi, không thể nào lại không thu xếp được thời gian ăn cùng Kiều Uyển một bữa cơm được.

Kỳ thật trước đây Kiều Uyển cũng không thường quan tâm tới việc cô ăn cơm hay chưa, có lẽ là sau khi có tuổi rồi, ai nấy đều hay thích hoài niệm.

Chờ thêm mấy chục năm nữa, có lẽ cô c*̃ng sẽ cẩn thận từng li từng tí khi đối diện với con của mình như thế.

Cũng không đúng.

Con của cô…

Gặp mặt Kiều Uyển thì không cần ăn mặc cầu kỳ, Vọng Hi tùy tiện trang điểm một chút rồi vội vàng đi đến chỗ hẹn. Vọng Hi có xe riêng, là do Hoắc Kỳ tặng, không lái thì phí. Bằng lái xe thì sau khi vừa đủ mười tám tuổi cô đã bị Hoắc Kỳ ép đi thi, thi nhiều lần đến độ Hoắc Kỳ cũng sắp chấp nhận từ bỏ rồi thì cô chó ngáp phải ruồi lại thi đậu.

Chỉ có điều, kỹ thuật cũng chỉ đến thế.

Cũng may Vọng Hi vẫn còn sống đến được tới nhà của Kiều Uyển.

Kiều Uyển chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc thì cũng đã kết hôn. Đối tượng kết hôn là một người chú rất quan tâm tới gia đình và cũng đối xử với bà rất tốt. Vọng Hi đã từng gặp một lần nên rất yên tâm.

Sau khi Kiều Uyển kết hôn đã thay đổi một chút, lại có cảm giác như không thay đổi gì cả.

Trò chuyện đơn giản vài câu, Kiều Uyển đột nhiên hỏi tới chuyện yêu đương của cô.

Vọng Hi sững sờ giây lát, lại chỉ cười đáp không vội.

Kiều Uyển lại nổi lên tâm tư muốn làm bà mai.

Kỳ thật vẫn là đã thay đổi, trước kia Kiều Uyển căn bản sẽ không bao giờ có loại suy nghĩ này.

Vọng Hi lại thẳng thắn từ chối.

Lúc rời đi, có chút cảm giác mệt mỏi lao lực quá độ.

Kiều Uyển bỗng nhiên trở thành một người mẹ tốt, cô lại thành có vẻ không phải một đứa con gái tốt.

Cô gục đầu vào tay lái ngây người mất mấy phút, sau đó mới lái xe trở về.

Quả nhiên vẫn xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Bị đụng vào đuôi xe.

Cô va chạm với một chiếc xe taxi, người lái xe vội vàng đi đón con gái nên đụng phải xe của cô. Vọng Hi không yêu cầu anh ta bồi thường, bảo anh ta nhanh chóng đi đón con gái mình.

Không có gì lớn, chỉ bị trầy chút sơn, vỏ hơi lõm, công ty bảo hiểm có thể giải quyết được.

Vọng Hi chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, cả người giống như bị ngâm trong nước, không thể thở nổi. Cô vừa vào nhà bật đèn liền nằm co quắp trên ghế sofa, lập tức ngủ thiếp đi.

Lại là giấc mộng về chuyện xưa.

Comments