Chương 12: Tình cảm

Chương 12: Tình cảm

Hoắc Kỳ gõ ngón tay lên mặt bàn, tựa như đang tự hỏi bản thân điều gì.

“Đi thôi.” Hoắc Kỳ nói, vòng tay qua vai Vọng Hi, dẫn cô đi ra ngoài.

Khi đến nhà để xe, Vọng Hi đứng sau lưng, nhìn Hoắc Kỳ đi tới trước một chiếc xe.

Anh vỗ vỗ tay lái, nói với cô: “Đi thôi.”

Vọng Hi kéo cửa bên tay lái phụ ra, ngồi vào, rất tự giác thắt chặt dây an toàn.

Xe chạy ra khỏi nhà để xe, ra tới bên ngoài thì vừa đúng lúc đám bạn của anh c*̃ng đều đi ra.

Khoảng cách hơi xa, Vọng Hi không nghe được rõ bọn họ đang nói gì.

Hoắc Kỳ nói đi hóng mát, quả thật là đi hóng mát.

Đường núi quanh co, cũng khá nhàn nhã.

Ung dung thảnh thơi chạy xe đến giữa sườn núi, đằng sau bọn họ có mấy chiếc xe liên tiếp vượt qua, làm cho Vọng Hi bị dọa sợ.

Hoắc Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, dường như có chút vui vẻ, chỉ có điều anh lại không nói gì.

Lại có một chiếc xe vượt lên, lúc chạy qua xe bọn họ, người trên xe còn nói: “Cậu Hoắc à, tôi đi trước đây.”

Giọng của anh ta tan vào trong gió, Vọng Hi lại nghe hiểu. Cô nhìn biểu cảm của Hoắc Kỳ, mơ hồ đoán được vài chuyện, liên quan tới nơi này, liên quan tới con đường này, liên quan tới xe đua.

Hoắc Kỳ nghiến răng, lông mày nhướn lên, tràn đầy khí phách nói: “Ngồi chắc vào.”

“Ồ.” Một tiếng này của Vọng Hi cũng tan trong gió, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên vụt qua trước mắt, chạy theo tiếng của động cơ xe, hòa cùng với tiếng gió.

Trái tim của Vọng Hi nhảy vọt lên cổ họng, vừa k*ch th*ch lại vừa sợ hãi.

Sau đó tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ mịt, chỉ có tiếng động cơ xe xuyên qua khung cảnh trong giấc mơ.

Vọng Hi mở mắt ra, mỏi mệt vô cùng.

Trong phòng u ám nhìn không rõ, bốn giờ mới chỉ rạng sáng mà thôi. Cô thở dài một hơi, kéo chăn trùm lên đầu.

Một lát sau cô lại ngủ thẳng tới tận tám giờ, chuông điện thoại di động kêu vang “Nếu lúc trước chúng ta yêu nhau…”, cô từ từ tìm điện thoại, kéo tới bên tai.

Giọng nói của An Nhiên vang đến mức muốn điếc tai: “Chị! Sao giờ này chị vẫn còn chưa dậy nữa! Hôm nay phải vào đoàn làm phim rồi á!”

Vọng Hi ngẩn người, suốt ngày ru rú làm tổ trong nhà, cô còn không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Mấy hôm nay Đường Gia Thụ như bốc hơi, Hoắc Kỳ cũng thế, thỉnh thoảng có mấy cuộc điện thoại gọi tới đều là An Nhiên và Andy.

Hôm qua An Nhiên đã thông báo cho cô, hôm nay phải vào đoàn phim.

Cô vò tóc, mơ hồ đáp lại: “Ừm, được, tôi tới ngay.”

Trang điểm đơn giản một chút, cô và An Nhiên liền xuất phát. Xe của cô đã đưa đi bảo dưỡng, cho nên hai người phải bắt xe đi.

Trong khoảnh khắc cô vẫy tay bắt xe, An Nhiên suýt chút nữa đã không khép miệng được.

“Bác tài, đến khu phim trường ạ.” Vọng Hi bình thản ung dung nói, An Nhiên chỉ biết giơ ngón tay cái về phía cô.

Ông chú lái xe nhìn hai người bọn họ, Vọng Hi xinh đẹp ưa nhìn, có lẽ là một ngôi sao. Ông ta bất giác nhìn thêm mấy lần, nhưng nhìn mấy lần rồi lại vẫn chưa phân biệt được gương mặt này rốt cuộc có quen mắt hay không.

Vọng Hi lấy kính râm ra đeo lên, dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không màng chuyện đời. Gần đây lúc ngủ cô luôn nằm mơ, hết cơn mơ này đến cơn mơ khác, khiến cho cô không thể thở nổi. Những chuyện xưa còn y nguyên, hệt như những con ma nước đáng sợ quấn chặt lấy cô.

Xe taxi vững vàng chạy trên đường cái, dòng xe cộ tới lui không ngừng, An Nhiên lấy điện thoại di động ra líu ríu tám chuyện với cô. Cũng không biết cô nhóc này nghĩ thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã coi cô như người cùng một phe rồi.

An Nhiên nói: “Chị, em nghe nói vai nữ phụ lần này là Cố Manh.”

Vọng Hi ngẫu nhiên đáp một câu: “Ai vậy?”

An Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Cố Manh mà chị cũng không nhận ra á, dạo trước cô ta rất nổi tiếng đấy, dáng vẻ rất đáng yêu. Thế mà lại đóng vai phụ cho chị, chắc cô ta cũng tức chết đi.”

Kiểu mô tả chung chung như này muốn nói về ai cũng được. Vọng Hi lục lọi hết ký ức trong đầu một lượt nhưng thực sự là không có chút ấn tượng nào về nhân vật này, nên không trả lời ngay.

An Nhiên nói tiếp: “Nghe nói cô ta c*̃ng có người chống lưng á…”

Đôi mắt được giấu phía sau kính râm của Vọng Hi chợt mở ra, cười tự giễu, hay cho một từ “cũng”.

Nói đến mới nhớ, đại nhân heo vàng kia của cô cũng biến mất khá lâu rồi.

Khả năng đã tìm được niềm vui mới, mà c*̃ng có thể… là chết rồi.

Cô vừa nghĩ như vậy thì điện thoại trong tay rung lên, lật lên xem thì thấy rõ ràng là đại nhân heo vàng nhà cô.

Vọng Hi Nghe máy, không lên tiếng, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Đêm nay có rảnh không?”

Vọng Hi nhìn ra cửa sổ xe, đã sắp đến khu phim trường rồi. Lần này nghe nói là một bộ phim tình cảm cổ trang giả tưởng, nói cho hoa mỹ như vậy chứ chẳng phải cũng là phim cẩu huyết chiếu lúc tám giờ thôi sao. Cũng không biết Lâm Sơn bị làm sao mà lại đồng ý quay loại phim kiểu này nữa.

Cô Cô dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, rồi lướt nhẹ ra giữa, nói: “Không rảnh đâu Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay em phải vào đoàn làm phim rồi.”

Đầu bên kia im lặng mấy giây, giọng điệu hào hứng không hề suy giảm: “Vậy để lần sau đi.”

Nói chung là nuôi nhiều chim, không tìm thú vui ở chim hoàng yến được thì vẫn còn những nơi khác.

Cuộc gọi này cứ như vậy kết thúc.

Vọng Hi nhìn lưng hàng ghế phía trước, thất thần trong giây lát.

An Nhiên nhận ra cảm xúc của cô bất thường, muốn đổ nước kết quả lại cầm nhầm dầu: “Hai ngày trước em đã trông thấy tin tức của Tổng giám đốc Hoắc và vị hôn thê rồi.”

Vọng Hi không nhúc nhích, An Nhiên bỗng muốn cắn đầu lưỡi mình luôn cho rồi, chữa cháy nói: “Nhìn giống như không có tình cảm gì cả.”

Vọng Hi khẽ nhếch khóe miệng, loại chuyện như chuyện tình cảm này, không có mới là tốt nhất. Đỡ phải tự đa tình, cũng tránh được bao rối rắm.

Comments