Vọng Hi dựa vào tường, ngửa đầu thở dài, đột nhiên cảm giác như cạn kiệt hết sức lực.
An Nhiên nhìn thấy cô như vậy thì định nói gì đó, nhưng thoáng nhìn biểu cảm trên mặt cô, cô ấy lại thu lại lời muốn nói.
Vọng Hi vẫy tay, chỉ nói: “Em giúp chị xin nghỉ nửa ngày đi.”
An Nhiên gật đầu.
Vọng Hi quay người rời đi, không biết bản thân mình đã về đến phòng như thế nào. Lúc chăn trùm lên đầu, lại giống hệt như buổi sáng trong trí nhớ kia.
Vọng Hi đắp chăn trùm kín đầu, chỉ cảm thấy cả người nóng rực. Không biết Hoắc Kỳ đến đây từ lúc nào, cô mở to đôi mắt mơ màng, nói từng chữ không rõ lắm: “Cậu út, sao thế?”
Hoắc Kỳ cau mày, đặt tay lên trán cô, nóng đến dọa người.
Anh bế cô dậy khỏi giường, đưa đến bệnh viện.
Sốt cao 40.4 độ.
Người nóng đến choáng váng luôn rồi.
Hoắc Kỳ đứng trên hành lang bệnh viện, gọi điện thoại báo cho Kiều Uyển. Kiều Uyển bị dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức khóc òa.
“Bây giờ thế nào rồi?” Kiều Uyển hỏi.
Hoắc Kỳ nhìn vào Vọng Hi nằm trong phòng bệnh, hạ giọng nói: “Không sao rồi.”
Bấy giờ Kiều Uyển mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian vừa rồi, Hoắc Kỳ đưa cô đi học, đón cô tan học, đưa cô đi chơi cùng với nhóm bạn chơi bời lêu lổng, chẳng đàng hoàng gì kia của anh. Chỉ cần người khác nói một câu không hay với cô, anh sẽ lập tức nổi giận. Đúng kiểu như là tự nhiên nhặt được một cô em gái.
Mới đầu Kiều Uyển còn quản một chút chuyện cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô, về sau đã chuyển hết toàn bộ sang cho Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ thì lại tiếp nhận rất nhanh, không hề cảm thấy lúng túng chút nào.
Hoắc Kỳ cúp điện thoại, xuyên qua cửa kính phòng bệnh nhìn Vọng Hi nằm bên trong. Cô yếu đuối nằm trên giường bệnh, trên tay vẫn cắm kim truyền dịch, vẫn chưa tỉnh lại. Hoắc Kỳ đẩy cửa ra đi vào, rón rén giúp cô dém chăn.
Vọng Hi bây giờ yếu ớt hệt một tờ giấy trắng, còn liên tục cau mày. Hoắc Kỳ đưa tay ra, cũng không biết cô còn nhỏ tuổi mà lại đang u sầu cái gì.
Trải qua khoảng thời gian này, cô đã nói chuyện nhiều hơn, mở lòng hơn. Vốn đã có vẻ ngoài rạng rỡ, giờ trông lại càng thêm dễ nhìn.
Cô lớn lên lại không quá giống với mẹ, chị Uyển là kiểu người dịu dàng động lòng người. Vọng Hi ấy à, lại bướng bỉnh, chẳng khác nào cái quẩy xoắn.
Chỉ lát sau Kiều Uyển đã lái xe tới, đứng trước giường bệnh mà trái tim thắt lại.
Hoắc Kỳ nhìn Vọng Hi, nói một câu an ủi bà: “Bác sĩ nói đã hạ sốt rồi.”
Kiều Uyển gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.
Tình cảm mà Kiều Uyển dành cho cô con gái này khá là phức tạp, dù sao cũng là máu thịt từ trên người mình, bà không thể nào lại không quan tâm. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, con gái không sống cùng bà, bây giờ c*̃ng không thân thiết lắm. Bà thế mà lại không biết phải làm thế nào bây giờ.
Nhìn bà lo lắng sốt ruột, Hoắc Kỳ lại an ủi: “Chị Uyển đừng lo lắng quá. Chị đi mua cho Tiểu Hi ít cháo đi, chờ Tiểu Hi tỉnh lại là có cái để ăn ngay.”
Kiều Uyển gật đầu đi ra ngoài, bà đi xuống lầu lại bắt đầu thấy rối, đi đâu mua cháo được bây giờ?
Hoắc Kỳ ngồi cạnh giường bệnh trông coi Vọng Hi, Kiều Uyển trở về, mang theo bát cháo hải sản.
“Chị mua cháo hải sản.”
Hoắc Kỳ nhịn cười, rồi lại thở dài.
Kiều Uyển ý thức được mình đã làm sai điều gì, lại không biết đã làm sai ở đâu, liền hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc Kỳ nhận chén cháo kia, tự mình nếm thử một miếng.
“Haiz. Chị Uyển, Tiểu Hi không ăn được cái này đâu. Chị ở đây trông con bé, để em đi mua cho.”
“À.” Kiều Uyển khó giấu được sự thất vọng, ngồi xuống thay chỗ Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ giây trước vừa đi, giây sau Tiểu Hi đã cau mày. Kiều Uyển đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng lúng ta lúng túng mở miệng: “Con tỉnh rồi à?”
Vọng Hi vừa đau họng, cả mắt c*̃ng đau, cả người không có sức lực. Cô miễn cưỡng cười cười, nói: “Mẹ, cậu út đâu ạ?”
Lúc này, cô vẫn còn cung kính gọi anh một tiếng “cậu út”.
“A, cậu đi mua cháo cho con rồi.” Kiều Uyển nói.
Vọng Hi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mấy lần Kiều Uyển định mở miệng, sau đó cũng lại nuốt tất cả lời muốn nói lại. Bà nhìn cô con gái nhỏ trước mắt này, chỉ có đôi mắt là giống bà, những cái khác thì lại giống hệt như bố con bé.
Nhớ tới bố của con bé, cảm xúc của Kiều Uyển lại rất phức tạp.
Người kia cũng đã từng là người rất tốt, trông lại đẹp trai, cho nên khi tuổi còn trẻ bà đã yêu say đắm. Bà giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, sà vào vòng tay ông ta mà không hề do dự. Thế nhưng thời gian đã xoá đi tất cả, chỉ mới qua mấy năm, ông ta còn ra tay đánh bà, cãi nhau thì càng không cần phải nói nữa.
Bà là kiểu người hiền lành dịu dàng, cũng không biết phản kháng. Sau này vẫn là nhờ mẹ phát hiện, bảo bà ly hôn, thoát ly khỏi bể khổ này.
Nhưng con gái thì lại không thể mang đi.
Nhớ tới những chuyện này, hốc mắt Kiều Uyển hơi nóng lên. Vọng Hi cúi đầu, nhìn chăn mền trước mặt mình.
Cũng may Hoắc Kỳ kịp thời trở về, cứu vớt bầu không khí lúng túng này.
Hoắc Kỳ mua một bát cháo gạo trắng, còn cả một bình nước nóng.
“Nào, Tiểu Hi, ăn một chút gì đi.”
Vọng Hi mỉm cười gật đầu.
Comments