Chương 15: Hào quang

Chương 15: Hào quang

Cháo gạo trắng bỏ thêm đường rất ngọt. Vọng Hi ăn rất vui vẻ. Lúc đó cô chợt hiểu, cô thấy vui vẻ không phải bởi vì cháo gạo trắng này ăn ngon, mà là bởi vì cháo đó là do Hoắc Kỳ mua.

Từ sau khi bước chân vào nhà họ Hoắc, cô luôn luôn cảm giác mình như một hồn ma lang thang, suốt ngày chỉ có thể bay quanh người Hoắc Kỳ.

Mà hết lần này tới lần khác Hoắc Kỳ lại còn cưng chiều con quỷ nhỏ là cô đây, người khác không ai dám nói một câu không tốt nào với cô. Đưa cô đi chơi, cùng quậy hết mình. Cô chạy theo bọn họ, lâu dần c*̃ng trở nên ngang ngược chẳng coi ai ra gì.

Từ năm mười bốn tuổi đến khi mười sáu tuổi.

Ở tuổi mười sáu, bỗng nhiên Đường Gia Thụ lại say mê tiểu thuyết tình cảm, cũng khiến Vọng Hi bị đầu độc theo.

Tất cả những quyển tiểu thuyết tình cảm đó, quyển nào cũng nói nữ chính nhất định sẽ thuộc về nam chính. Lúc đó, tâm tình thiếu nữ của bọn họ tràn đầy khát khao, lầm tưởng mình chính là nhân vật nữ chính đó.

c*̃ng từ rất lâu rồi, cô đã hiểu Hoắc Kỳ và mình không hề có quan hệ máu mủ.

Dù không thể nói rõ được cũng không hiểu tường tận được, nhưng cứ như vậy đã thầm gọi tên Hoắc Kỳ.

Tình yêu vô cùng mơ hồ, những cảm xúc lẫn lộn kia cũng thế.

Dù sao thì ngay từ đầu đã không thể phân rõ được rồi.

Chính là từ lúc đó cô bắt đầu mơ tưởng đến Hoắc Kỳ.

Đường Gia Thụ cũng là từ khi ấy, bắt đầu say mê Giản Trình Ý.

Bởi vậy có thể thấy được hai người bọn họ đều ngu xuẩn, quả thật là rất ngu xuẩn.

Hồi đó Hoắc Kỳ rất chịu khó thay bạn gái, ăn chơi tới bến, kiểu nào cũng có. Nhưng không ngoại lệ, ai nấy đều là mặt xinh, chân dài.

Chị gái xinh đẹp mà Vọng Hi gặp mặt lần đầu tiên kia, không biết đã lặn mất tăm từ khi nào rồi, sợi dây chuyền cô ấy tặng, cô đã cẩn thận cất vào trong một chiếc hộp.

Mặc dù như thế, Vọng Hi vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có vị trí cao nhất trong tim Hoắc Kỳ.

Bởi vì cô không hề giống với những người khác.

Những cô bạn gái kia, nói đổi là đổi ngay, Hoắc Kỳ thậm chí còn không hề chớp mắt chút nào.

Trò vặt này của Đường Gia Thụ, cô đã dùng từ lâu rồi.

Vọng Hi còn từng nói với anh: Cậu út, cháu không thích người bạn gái này của cậu chút nào.

Hôm sau, anh lập tức đổi sang một cô bạn gái khác.

Vọng Hi thấy vậy còn rất đắc chí, nhiều năm về sau nhìn lại, chỉ cảm thấy mình phải gọi là max ngu xuẩn.

Vọng Hi nằm trên giường một lát, điều chỉnh tốt lại tâm tình, sau đó mới đến đoàn làm phim.

Lâm Sơn nhìn cô một cái, nói: “Chú ý cơ thể đấy nhé, người trẻ tuổi.”

Vọng Hi không muốn để ý tới anh ta, để mặc thợ trang điểm trang điểm cho mình, còn mình thì đọc kịch bản.

Hôm nay thuận lợi hơn hôm trước, cuối cùng thì Vọng Hi cũng không gây cản trở nữa.

Lâm Sơn không biết là trêu chọc hay là thật lòng khen cô: “Tổng giám đốc Hoắc thật đúng là một liều thuốc tốt mà.”

Vọng Hi lườm mắt, cô cũng không hề muốn né tránh. Dù sao thì Hoắc Kỳ cũng bỏ tiền ra, cô sợ cái gì chứ.

Lâm Sơn thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.

Tiêu Thời ở một bên cười trộm, chờ Lâm Sơn đi rồi mới đến gần, giơ ngón tay cái về phía Vọng Hi.

“Đỉnh của chóp đấy, Vọng Tiểu Hi, Đạo diễn Lâm mà em cũng dám lườm nữa.”

Trải qua mấy ngày diễn chung, bọn họ đã miễn cưỡng có thể tính là có tình cách mạng hữu nghị. Mặc dù người đại diện của Tiêu Thời vẫn luôn đề phòng Vọng Hi như phòng sói, bảo vệ trinh tiết của anh ta rất cẩn thận.

Không ngờ đồng chí Tiêu Thời lại không biết ý, còn rủ rê Vọng Hi chụp một bức ảnh chung, rồi đăng ngay lên Weibo.

Chuyện này lập tức gây nên một chấn động lớn, Weibo của Vọng Hi cũng tăng thêm nhiều lượt theo dõi, mặc dù đại đa số là để vào mắng cô.

Vọng Hi không thèm để ý đến những chuyện này, cô tắt điện thoại di động, đeo bịt mắt rồi nằm lên ghế nghỉ ngơi. Không đến lượt cô diễn, cô hoàn toàn có thể ngủ ngon một giấc.

Vốn còn nghĩ trong tình huống như này thì không ngủ được, nhưng kết quả lại thành ngủ say giấc, còn phải nhờ An Nhiên đánh thức.

Ngủ một giấc tỉnh lại, Vọng Hi như thể đã được tái sinh, tất cả các cảnh quay đều quay một lần là xong. Hai cô gái từng chế nhạo cô kia cũng im bặt, Lâm Sơn thì hiếm khi không nói lời nào châm chọc cô, chỉ bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.

Vọng Hi tẩy trang, xoa ấn đường, cười khổ.

Cảnh quay buổi chiều là cảnh khi nhân vật chính mà cô đảm nhận phát hiện ra người mà cô ấy yêu lại dành tình cảm cho người khác. Chẳng phải cô có thể diễn tốt là bởi vì đồng cảm đó sao.

Cô nhìn gương mặt mình trong gương, ngoại trừ đôi mắt, cô và Kiều Uyển hoàn toàn không giống nhau chút nào.

Tuyệt đối không giống chút nào.

Vọng Hi nhắm mắt, thợ trang điểm khen cô: “Trông cô thật sự rất xinh đẹp.”

Vọng Hi cười cười, nói lời cảm ơn, sau khi khoác áo lên thì đi cùng An Nhiên về khách sạn.

Cô rất đẹp, từ nhỏ cô đã biết rồi.

Kiều Uyển rất đẹp, cô c*̃ng đã biết từ lâu.

Chỉ là cô không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành vật thay thế của Kiều Uyển.

Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, dù sao cũng là bản thân cô tự nghĩ rằng mình là người thay thế mà thôi. Nói chung, cô còn chẳng được xem là vật thay thế, cô chỉ xứng được nói là mượn chút ánh hào quang của Kiều Uyển mà thôi.

Mượn hào quang của Kiều Uyển nên mới đến trước mặt Hoắc Kỳ, mượn hào quang của Kiều Uyển nên mới nhận được sự cưng chiều đặc biệt của Hoắc Kỳ…

Comments