Chương 17: Tiêu Thời

Chương 17: Tiêu Thời

Loại mập mờ không rõ như này, phần lớn là tự mình đa tình. Thực sự là một sai lầm.

Trong khoảnh khắc Vọng Hi hồi tưởng lại những chuyện này, bên ngoài cửa sổ, cảnh vật đã thay đổi không ngừng, cuối cùng cô lại một mình ở khách sạn. Cô xả nước tắm rửa, đang định đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Cô mở cửa thì thấy Tiêu Thời với mái tóc ướt rượt đang đứng ở cửa ra vào.

“Vọng Tiểu Hi, anh muốn mượn máy sấy của em dùng một lát.” Tiêu Thời cười nói.

Vọng Hi gật đầu, Tiêu Thời nói xong thì định bước chân vào ngay, Vọng Hi vội vàng đưa tay ngăn anh ta lại: “Đừng, đi vào lại gây hiểu lầm cũng không hay, người đại diện của anh có thể nuốt chửng em luôn đấy.”

Cô cúi người mở ngăn kéo ra tìm máy sấy, đứng cách rất xa đưa cho Tiêu Thời.

Tiêu Thời bật cười: “Em có cần phải đề phòng anh đến mức này không? Anh cũng đâu có ăn thịt người.”

Vọng Hi nhíu mày: “Anh thì không ăn thịt người, nhưng mà em ăn á.” Cô khoát khoát tay tiễn khách: “Anh đi nhanh đi.”

Cô khép cửa lại, tỉnh cả ngủ. Cô đành phải mở ra điện thoại ra, có tin nhắn của Đường Gia Hòa gửi tới: “Ngủ rồi.”

Vọng Hi nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới Đường Gia Thụ nói cô ấy muốn ra nước ngoài thì không khỏi bật cười. Khoảng cách không giải quyết được vấn đề tình cảm, ngược lại càng khiến người ta thêm cồn cào ruột gan mà thôi. Cô đã tự mình cảm nhận chuyện đó rồi.

Lát sau không biết cô ngủ quên từ lúc nào, Tiêu Thời c*̃ng không trả lại máy sấy.

Lúc ở trường quay, Tiêu Thời đến gần, cười hết sức hiền lành vô hại: “Vọng Tiểu Hi, tối anh sẽ mang đồ sang cho em.”

Người đại diện nghe thấy anh ta nói vậy thì lập tức bắn một ánh mắt sắc lẹm về phía Vọng Hi. Cô giật mình hơi trợn mắt, đành phải cười trả lời: “Máy sấy tóc thôi mà.”

Quan hệ của cô với Tiêu Thời không hẳn được coi là là tốt, c*̃ng không phải là quá tệ, nếu bảo so sánh với các thành viên khác thì có thể nói là tốt nhất. Khi quay được xong một nửa bộ phim, thời gian đã trôi qua hai tháng.

Vọng Hi và Tiêu Thời thêm Wechat của nhau, thỉnh thoảng sẽ cùng tụm lại một chỗ tâm sự. Hoắc Kỳ không có lịch cố định, nhưng chỉ xuất hiện một tuần một lần, lần nào lần ấy đều kết thúc bằng hoạt động bản năng nguyên thủy của con người.

Mà mỗi lần Hoắc Kỳ đến là điều kiện của đoàn làm phim lại được cải thiện thêm một chút. Đại khái bởi vì lý do này mà mấy nhân vật nữ phụ nữ phiếc kia c*̃ng không gây khó dễ cho cô nữa, dù rằng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ. Vọng Hi nghĩ, có lẽ còn vì trong lúc quay phim cô đã làm hỏng quá nhiều đạo cụ, cho nên bọn họ cảm thấy cơ thể yếu đuối của bọn họ không thể nào chịu đựng được, vẫn cứ nên giữ khoảng cách với cô thì hơn.

Kịch bản quay được một nửa, vai diễn nữ chính của cô vừa hay quyết định buông tay, quên nam chính đi. Vọng Hi ngửa đầu nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã cảm nhận được bóng râm che lên mặt mình.

Chẳng biết Tiêu Thời đã tới từ lúc nào, giơ một hộp sữa Vượng Tử lên, cười hết sức hòa nhã dễ gần.

Anh ta càng cười hiền lành, Vọng Hi càng cảnh giác.

Vọng Hi nhận lấy hộp sữa, dè dặt hỏi một câu: “Làm gì đây?”

Tiêu Thời ngồi xuống bên cạnh cô, cười rất vô hại: “Chơi trò chơi chứ sao.”

Vọng Hi không thể tin, hỏi lại anh ta: “Chơi trò chơi gì?”

Tiêu Thời vừa nói đã lấy điện thoại di động ra, cẩn thận ngồi xuống: “Vương giả vinh diệu.”

Vọng Hi: “…”

Còn hơn một tiếng nữa mới tới cảnh quay của bọn họ. Vọng Hi thở dài, thỏa hiệp lấy điện thoại di động ra, cùng chơi với anh ta.

Trong team, ngoại trừ hai người bọn họ thì vẫn còn một người nữa. Ảnh đại diện xấu không thể tả nổi, Vọng Hi thấy sao nói vậy.

Chẳng biết Tiêu Thời đã bật mic từ lúc nào: “Phó Tây Lĩnh, cô ấy sỉ nhục gu thẩm mỹ của anh đấy.”

Vọng Hi: “…”

Đến lúc vào trận rồi, Vọng Hi không chỉ muốn sỉ nhục thẩm mỹ của Phó Tây Lĩnh mà cô càng muốn sỉ nhục nhân cách của anh ta.

Con mẹ nó, anh ta có thật là người đang chơi game không đấy?

Cô hít sâu một hơi, đúng lúc này Hoắc Kỳ gọi điện thoại tới. Vọng Hi đứng dậy: “A lô.”

Hoắc Kỳ còn đang thở mạnh, dường như là vừa mới chạy xong. Vọng Hi mở to mắt, trực giác bảo cô đã có chuyện gì xảy ra rồi. Cô xoa xoa lông mày, chủ động hỏi: “Sao thế?”

Hoắc Kỳ dừng lại rồi mới nói: “Chị Uyển đang ở trong bệnh viện.”

Huyệt thái dương của Vọng Hi giật một cái, cô kìm nén cảm xúc trong lòng: “Sao lại vậy?”

Hoắc Kỳ lại dừng lại, nói: “Bị ngất xỉu, giờ vẫn còn đang kiểm tra. Em muốn qua đây không?”

Bên tai vẫn còn vang lên giọng nói của Hoắc Kỳ, Vọng Hi lại quay người, mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh, có loại cảm giác luống cuống quen thuộc. Cô cắn môi: “Em… em đi hỏi Lâm Sơn đã, xin phép nghỉ rồi qua đó.”

Kỳ thật cô không muốn đi lắm, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô.

Vọng Hi khẽ thở dài một hơi, nói: “Cúp máy đây.”

Điện thoại bị ngắt vô cùng dứt khoát, nhưng suy nghĩ lo lắng lại kéo dài.

Vọng Hi ngồi trở lại ghế, ánh mắt vô thần. Tiêu Thời ngước lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vọng Hi thành thật trả lời: “Mẹ em nhập viện rồi.”

Tiêu Thời “A” một tiếng, xem ra còn gấp gáp hơn cả cô: “Vậy em nhanh đi xem mẹ thế nào đi. Lâm Sơn, Đạo diễn Lâm.”

Lâm Sơn có vẻ mất kiên nhẫn: “Gì thế?”

Tiêu Thời chỉ chỉ vào Vọng Hi: “Mẹ của Vọng Tiểu Hi nhập viện rồi, anh nhất định phải cho cô ấy nghỉ.”

Lâm Sơn nhìn về phía Vọng Hi, cô ngồi trên ghế, ánh mắt thất thần rơi vào sàn nhà trước mặt, trông vô cùng cô đơn.

Lâm Sơn vẫn còn sót lại chút tính người, vung tay lên, phê chuẩn.

Vọng Hi cúi đầu nói cảm ơn, cũng nói xin lỗi: “Tôi sẽ đi nhanh về nhanh, cảm ơn đạo diễn Lâm.”

Lâm Sơn phất tay, ra hiệu cho cô đi mau.

Vọng Hi gọi điện thoại cho An Nhiên, bóng lưng khuất dần khỏi tầm mắt bọn họ.

Ngoài cửa sổ, cảnh vật không ngừng thay đổi nhưng hình ảnh trong lòng Vọng Hi lại không thay đổi. Cô nhắm mắt lại, nuốt khan, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bối rối và mơ hồ. Cô vô thức chạm vào lòng bàn tay, ở đó dường như vẫn còn cảm giác đau đớn.

Cô chạy từ đoàn làm phim tới bệnh viện, Kiều Uyển vẫn chưa tỉnh. Hoắc Kỳ đang đứng ở bên ngoài, chú dượng mà Kiều Uyển tái hôn kia c*̃ng đang sốt ruột chờ đợi.

Vọng Hi đứng ở đầu bên kia hành lang nhìn xa xa, thật sự cảm giác như thời gian đảo ngược.

Ngay cả máu trong người cũng như đang chảy ngược lại.

Comments