Kẻ ngốc một và kẻ ngốc hai đứng ngay ở ven đường chờ Giản Trình Ý tới, trong suốt ba mươi phút chờ đợi, Vọng Hi im lặng nhìn trời, suy nghĩ xem rốt cuộc là cô ngốc hơn hay là Đường Gia Thụ ngốc hơn.
Giản Trình Ý lái một chiếc siêu xe đỏ chói nổi bật, nhàn nhã chở theo cô bạn gái của mình tới muộn.
Lần đầu trông thấy Vọng Hi, anh ta cũng đeo một chiếc kính râm rồi huýt sáo: “Sao em lại mặc đồ hệt như một bà thím vậy?”
Vọng Hi không muốn để mắt tới anh ta, đi ra chỗ cửa phía sau xe, ngồi lên ghế sau cùng Đường Gia Thụ.
Dáng dấp của cô bạn gái nhà Giản Trình Ý cũng được lắm, chỉ là nói hơi nhiều, trên đường đi lúc nào cũng nũng nịu, Vọng Hi đành nhắm mắt lại, dựa vào ghế ngồi, không muốn nói chuyện.
Đường Gia Thụ kéo tay của Vọng Hi sang, đùa nghịch ngón tay của cô.
Giản Trình Ý bỗng nhiên nhìn về kính chiếu hậu, hỏi Đường Gia Thụ: “Công việc thế nào rồi?”
Đường Gia Thụ sửng sốt một giây, cười một tiếng nói: “Tốt lắm.” Năm nay Đường Gia Thụ tự mình mở một văn phòng, trở thành nhà thiết kế thời trang.
Cô bạn gái của Giản Trình Ý nghe thấy thì chen vào, nói: “Chị làm việc gì vậy?”
Vọng Hi nghe giọng điệu của cô nàng thì mở hé mắt lườm một cái. Đường Gia Thụ vẫn ôn tồn trả lời: “Thiết kế thời trang.”
Cô bạn gái của Giản Trình Ý bỗng nhiên thấy rất hứng thú: “May quần áo sao? Vậy chị có thể may quần áo cho em được không? Tuần sau em có một buổi họp báo.”
Lại còn là người cùng ngành.
Đường Gia Thụ cười cười, uyển chuyển từ chối: “Có lẽ không tiện lắm.”
Giản Trình Ý đột nhiên nói: “Thế thì không được đâu, quần áo do nhà thiết kế Gia Thụ của chúng ta thiết kế đắt lắm đấy.”
Cô bạn gái vặn vẹo uốn éo cái eo, nũng nịu mè nheo: “Vậy thì anh trả tiền cho em là được rồi mà.”
Giản Trình Ý đáp lại qua loa cho xong, c*̃ng không tiếp tục nói về đề tài này, mọi chuyện cứ thế được cho qua.
Tất cả nhất thời im lặng, cho đến tận khi tới cửa hàng thịt nướng.
Vọng Hi cảm thấy cô bạn gái của Giản Trình Ý càng giống một kẻ ngốc hơn, suốt cả buổi toàn chỉ huy cái này chỉ huy cái kia, hết chọn cái này lại chọn cái kia, rốt cuộc thì Đường Gia Thụ cũng không còn giữ được vẻ mặt dịu dàng nữa.
Cuối cùng, một bữa cơm còn chưa bắt đầu ăn đã náo loạn đến nỗi gà bay chó chạy.
Đường Gia Thụ lôi kéo Vọng Hi đi thẳng một mạch, Vọng Hi không nói một lời liền đi theo cô ấy luôn.
Đi được một đoạn, Đường Gia Thụ thả cánh tay của cô ra, ôm đầu ngồi xổm xuống khóc.
Hai cô gái trẻ ngồi khóc ở ven đường, luôn luôn dễ dàng thu hút ánh mắt của những người qua lại.
Vọng Hi thở dài, ôm lấy Đường Gia Thụ.
Từ lúc mười sáu tuổi cho tới bây giờ, đã không nhớ rõ được là bao nhiêu lần rồi nữa.
Cô biết không khuyên nổi Đường Gia Thụ, cũng như Đường Gia Thụ biết rõ sẽ không khuyên nổi cô. Cho nên bọn họ xưa nay đều không hề khuyên nhủ đối phương, chỉ tay cầm tay, ngốc nghếch cùng nhau.
Đường Gia Thụ càng khóc càng lớn, nghẹn ngào nói: “Tớ đúng thật là một kẻ ngu ngốc phải không?”
Vọng Hi gật đầu: “Ừ.”
Đường Gia Thụ khóc càng lớn hơn.
Cuối cùng Vọng Hi gọi xe đưa Đường Gia Thụ về, mệt mỏi lâu như vậy, vẫn không lấp được đầy cái bụng. Vọng Hi nhìn dòng xe cộ và người qua lại trên đường, tự hỏi có nên tùy tiện ăn chút gì đó hay không.
Hoắc Kỳ lại đột nhiên gọi điện thoại tới.
Vọng Hi nhìn ba chữ hiển thị trên điện thoại di động, để mặc chuông vang lên một lát mới nhận điện thoại.
“A lô.”
Giọng nói của Hoắc Kỳ nghe có vẻ tâm trạng rất tốt: “Ăn cơm chưa?”
Vọng Hi nhìn trạm xe bên tay trái, cúi đầu đáp: “Vẫn chưa.”
Hoắc Kỳ ở đầu bên kia yên lặng một hồi lâu, dường như Vọng Hi nghe thấy được anh đang nói cái gì đó với người khác, giọng nói của anh vọng từ xa lại gần: “Trùng hợp thế, chờ một lát nữa anh tới đón em, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Câu nói sau cùng kia nói rất mập mờ, bao gồm cả ẩn ý của người trưởng thành.
Vọng Hi gật đầu: “Ừm.”
Hoắc Kỳ cúp điện thoại, Vọng Hi nhìn thời gian, một giờ rưỡi rồi, Hoắc Kỳ đi từ công ty ra đến cô chỗ ở chỉ cần bốn mươi phút, cô đi từ nơi này trở về cũng phải mất ba mươi phút.
Vọng Hi ngắt máy xong, cầm điện thoại di động, đứng bên đường vội vội vàng vàng vẫy một chiếc xe.
“Bác tài, nhanh lên một chút ạ.”
Tài xế xe taxi mắt nhìn trang phục trên người cô, nói đùa: “Cô gái đi bắt gian à?”
Vọng Hi không đáp, chỉ cười tự giễu, có lẽ cô mới chính là người bị bắt gian thì đúng hơn.
Tài xế bắt chuyện lại không được để ý, tự mình cũng cảm thấy không có gì thú vị, bèn không lên tiếng nữa, im lặng lái xe. Vọng Hi quay đầu nhìn vào chiếc bóng phản chiếu của bản thân trên cửa kính xe, thật sự rất luộm thuộm.
Một giờ năm mươi phút, Vọng Hi đến cửa của khu chung cư.
Cô xuống xe vội vàng lên lầu, thay quần áo khác, nhanh chóng trang điểm rồi chờ Hoắc Kỳ tới.
Hoắc Kỳ đến đúng giờ, đứng dưới lầu gọi điện thoại cho cô: “Anh ở dưới lầu.”
“Ừm, ok.” Vọng Hi cúp điện thoại, xách theo túi rồi nhìn lại toàn thân trước gương một lượt. Eo ra eo, chân ra chân, rất tốt.
Lúc xuống lầu, Hoắc Kỳ hạ cửa kính xe, nhìn cô một tiếng rồi cười khẽ.
“Lên xe.”
Vọng Hi mở cửa sau xe bước vào, gỡ kính râm xuống.
Hoắc Kỳ nhìn cô qua gương chiếu hậu, tay xoay bánh lái, hỏi: “Sao không ngồi ở ghế lái phụ? Trước kia không phải rất thích à?”
Vọng Hi tỏ ra không quan trọng lắm, nhún vai: “Không muốn ngồi. Trước kia em còn thích ăn mì ống đấy, nhưng bây giờ lại không thích nữa.”
Hoắc Kỳ nhếch khóe miệng khẽ cười, nhìn không ra cảm xúc, nói sang chuyện khác: “Muốn ăn gì?”
Vọng Hi dựa vào ghế: “Gì cũng được.”
Từ tối hôm qua đến tận bây giờ, cô vẫn chưa ăn gì cả, giờ có nhét thứ gì vào miệng thì chắc đều cảm thấy ngon cả.
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu, coi như đã hiểu. Những ngón tay thon dài của anh gõ lên vô lăng, suy nghĩ xem ăn gì thì được.
“Vậy thì ăn thịt nướng đi.”
Vọng Hi mở mắt ra, tại sao hôm nay lại cũng không thoát khỏi liên quan đến thịt nướng vậy?
Thông qua kính chiếu hậu, Hoắc Kỳ trông thấy cô mở mắt liền hỏi: “Sao thế?”
Vọng Hi nhíu mày, lắc đầu: “Không sao, cứ ăn thịt nướng đi.”
Hoắc Kỳ nói: “Trước kia em c*̃ng rất thích ăn thịt nướng, cũng không đúng, em chính là người thích ăn thịt.”
Vọng Hi lại tiếp tục nhắm mắt lại, khoanh hai tay trước ngực rồi dựa vào chỗ ngồi, không tiếp chuyện với anh nữa.
Hoắc Kỳ rất phối hợp, nói tiếp: “Tại sao ăn nhiều thịt như vậy lại không thấy thêm được miếng thịt nào nhỉ?”
Lúc này, đúng lúc tín hiệu giao thông bật xanh, xe của bọn họ chạy thẳng qua dòng xe cộ. Những lúc có nhiều xe lưu thông, cho dù là xe tốt thì c*̃ng không gây chú ý. Cũng giống như lúc có nhiều người, thì người tốt đến đâu c*̃ng sẽ không thu hút được.
Vọng Hi trên xe chợp mắt một lát, đến khi bị Hoắc Kỳ bế lên thì cũng vừa vặn tỉnh lại.
Một chân Hoắc Kỳ quỳ trên ghế ngồi, cánh tay đặt ở sau lưng cô, mặt cũng sát lại gần, cũng không thể phân rõ được hơi thở phả ra là của ai nữa.
Vọng Hi đối mặt với anh thì hơi ngây người.
Hoắc Kỳ cúi đầu xuống, Vọng Hi dùng tay chống lên b* ng*c của anh: “Để em tự đi.”
Cô quay đầu sang một bên, giãy dụa muốn tự mình đi, Hoắc Kỳ đành buông tay ra, bàn tay trống đưa lên giữ chặt lấy cằm cô, hôn một cái đầy mạnh mẽ.
“Đi thôi.”
Vọng Hi nhìn theo bóng lưng anh, nhắm mắt lại “chậc” một tiếng.
May mà không phải tới nhà hàng thịt nướng kia của Giản Trình Ý, mà là một nhà hàng hơi thiên về phong cách riêng tư.
Xe dừng ở bên ngoài, Vọng Hi đi theo bước chân của Hoắc Kỳ, cùng nhau vào cửa.
Cửa tiệm nhìn không có gì đặc biệt, nhưng bên trong lại có phong cảnh khác vô vùng đặc sắc, núi non vườn tược, bên trong cũng được trang trí theo lối phục cổ. Đến ngay cả thịt nướng cũng là kiểu nhóm lửa nướng rất nguyên thủy kia.
Vọng Hi nhìn cái giá đỡ thịt nướng và củi lửa dưới đáy, có chút chần chờ: “Tổng giám đốc Hoắc, anh…”
Hoắc Kỳ liếc nhìn cô, Vọng Hi liền kéo ghế ra, thảnh thơi nhìn anh.
“Em tin tưởng anh, anh cố lên.”
Ghế ngồi cũng là ghế tròn kiểu chân thấp, Hoắc Kỳ còn mặc áo vest, hành động bất tiện. Anh thử cử động, mày mò một lát rồi lại gọi Vọng Hi.
“Tiểu Hi, giúp anh cởi áo ra.”
Vọng Hi đứng dậy, mở chiếc cúc áo vest của anh, tháo chiếc vest ra rồi khoác lên cánh tay mình.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, Hoắc Kỳ dùng ngón út giật cà vạt, lại muốn cô giúp: “Cúc áo.”
Vọng Hi lại giúp anh cởi cúc áo đầu tiên ra, rồi ngồi trở lại vị trí của mình.
Hoắc Kỳ lại mày mò một lát, thật đúng là ra dáng nướng người nướng thịt chuyên nghiệp.
Vọng Hi trực tiếp dùng tay cầm lấy một khối lớn, cắn một miếng. Hoắc Kỳ bất động nhìn cô.
Vọng Hi quay đầu: “Sao thế?”
Hoắc Kỳ cười rất hài lòng: “Xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn thưởng thức.”
Vọng Hi bĩu môi, quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Hoắc Kỳ bỗng nhiên gọi cô: “Tiểu Hi.”
Cô lại nghiêng đầu.
Hoắc Kỳ bỗng nhiên vươn người, hôn lên môi cô một cái.
Dầu mỡ trên miệng cô dính cả lên khóe miệng Hoắc Kỳ. Vọng Hi dứt khoát dùng cả hai tay dính mỡ chạm lên mặt anh.
Tổng giám đốc Hoắc liền đen mặt lại.
Comments