Hoắc Kỳ tránh mặt cô, ngay cả lúc cùng nhau ngồi ăn cơm, anh c*̃ng không thèm nhìn cô lấy một lần. Ai cũng nhận ra được là tâm trạng của Hoắc Kỳ không tốt. Hoắc Hiền thì ghét nhất cái vẻ mặt sa sầm này của anh, không tránh khỏi muốn mắng anh vài câu.
Hoắc Kỳ lại chẳng thèm nghe, Hoắc Hiền nói nhiều cũng thấy chán nên thôi. Vọng Hi muốn lấy lòng, nhưng anh làm như không thấy, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, hầu như chẳng bao giờ gặp mặt nhau.
Vọng Hi nhìn cánh cửa phòng anh mà thở dài. Lúc này dì Vương lên để dọn dẹp phòng, cô đột nhiên nảy ra ý định, cũng đi vào theo. Cô đã vào phòng của Hoắc Kỳ rất nhiều lần rồi, lúc trước cô gần như đã thuộc nằm lòng cách bài trí ở trong phòng.
Hoắc Kỳ chỉ để cho dì Vương quét dọn bụi bặm, không được động vào đồ của anh. Vọng Hi ngồi xuống giường, đảo mắt nhìn bàn đọc sách và giá sách trước mặt. Không có gì thay đổi cả, vẫn y như lúc trước.
Trên giá sách của Hoắc Kỳ bày rất nhiều mô hình đồ chơi, cái gì cũng có, còn cả rất nhiều món đồ kỳ lạ hiếm có. Những cuốn sách ở dãy sau cũng khá là kỳ quặc, người bình thường xem cũng không hiểu.
Trên bàn để máy vi tính có đặt mấy tấm ảnh chụp, một tấm là tấm ảnh gia đình gồm có anh và mẹ đẻ, cùng với Hoắc Hiền và chị gái là Hoắc Phán, một tấm khác là ảnh của anh và Hoắc Hiền, Lý Văn Thu, Kiều Uyển, vốn dĩ còn có một tấm là ảnh chụp cùng cô trên núi tuyết. Cô năn nỉ ỉ ôi mãi anh mới chịu bày ở đây, bây giờ chẳng biết đi đâu mất rồi.
Ánh mắt cô rơi vào mấy ngăn kéo bên dưới. Có lẽ là ở trong đó, hoặc có lẽ đã… ở trong thùng rác.
Vọng Hi cúi đầu, không, không đến mức bị ném vào thùng rác đâu. Tức giận thôi mà, lúc nào cũng tầm một ngày là hết giận.
Cô đứng dậy đi đến giá sách bên cạnh, kiễng chân lấy mô hình máy bay ở tầng trên cùng. Đằng sau mô hình đặt một bức băng rôn được bảo quản trong khung kính, là chữ do Kiều Uyển viết. Góc bên dưới là con dấu có tên của Kiều Uyển.
Bên dưới lớp kính phủ đầy bụi bặm theo thời gian, là bảy chữ được viết rất nắn nót: “Thừa phong phá lãng hội hữu thời.”*
(*Dù hiện tại khó khăn, tương lai sẽ có lúc thành công rực rỡ.)
Nét chữ của Kiều Uyển đẹp đẽ mà ngay ngắn, hệt như chính con người của bà.
Có lẽ Hoắc Kỳ cực kỳ không thích mấy người nhà cô đường đường chính chính đến nhà anh ở, cho nên mới nhét nó vào nơi hẻo lánh này hứng bụi.
Bây giờ chỉ sợ sẽ càng thấy chán ghét hơn, bởi vì một kẻ ăn bám như cô lại dám làm ra loại chuyện thế này.
Vọng Hi đặt lại mô hình về chỗ cũ, gót chân vừa chạm đất thì đã nghe được tiếng quát lạnh lùng của Hoắc Kỳ: “Ai cho cô bước vào phòng của tôi?”
Vọng Hi xoay người, cắn môi không nói, thật lâu sau mới thốt lên được một câu: “Cháu xin lỗi.”
Hoắc Kỳ lạnh lùng tránh sang một bên, ý muốn mời cô ra ngoài. Vọng Hi cúi đầu đi ra cửa, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
Cô tự giễu cười một cái.
Kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai rất dài, ngày qua ngày trôi đi lại đều mơ hồ và vô nghĩa.
Mùa hè thường hay có mưa rơi, đối với bọn họ mà nói trời mưa cũng không ảnh hưởng tới việc tổ chức tiệc cả, dù sao thì chân cũng đâu có chạm đất.
Hoắc Hiền đen mặt cãi nhau với Hoắc Kỳ một trận, bắt anh nhất định phải đưa Kiều Uyển và Vọng Hi đến cùng. Thứ mà các gia đình giàu có coi trọng nhất là mặt mũi, kiêng kỵ nhất chính là làm họ mất mặt xấu hổ.
Hoắc Kỳ sa sầm mặt đưa hai mẹ con cô tới, sau khi kết thúc thì lại cùng mẹ con cô trở về.
Lúc tan tiệc đi về là gần mười giờ, trời mưa rất lớn, cần gạt nước vung nhanh nhưng tầm nhìn vẫn cứ mờ ảo như cũ.
Trong màn đêm đen kịt, bọn họ nhìn không rõ, người khác c*̃ng không rõ đường. Đến khi xảy ra va chạm bay ra ngoài, mọi chuyện dường như vẫn còn rất mơ hồ.
Vọng Hi nghe thấy tiếng Hoắc Kỳ đang gọi tên Kiều Uyển rất lớn, cô ở trong mưa run rẩy gọi 120.
Ông trời thương xót, cô gần như không bị thương tích gì. Cả đầu và tay Hoắc Kỳ đều bị thương, Kiều Uyển thì đã hôn mê bất tỉnh, được đưa đi cấp cứu.
Hoắc Kỳ lo lắng cuống cuồng, hoàn toàn không còn tâm trạng để ý tới cô. Cô ngồi trên một góc của chiếc ghế chờ ở hành lang nhìn bóng dáng hối hả của Hoắc Kỳ, mặt anh đầy vẻ lo lắng, trên người vẫn còn vết máu.
Nhà Phật nói, giác ngộ chỉ là chuyện trong nháy mắt, Vọng Hi chợt thấy, hóa ra đúng là như vậy thật.
Cách một hành lang dài, cô như đang đứng nhìn câu chuyện của người khác. Trong đầu có rất nhiều chuyện được tua lại, kết nối thành một thước phim ngắn.
Lúc nhắc tới Kiều Uyển, mấy người Đường Gia Hòa đều có phần né tránh; thứ mà bụi phủ mờ kia không phải tác phẩm thư pháp và sách vở Kiều Uyển tặng, mà là trái tim của Hoắc Kỳ…
Vọng Hi đứng dậy, gọi một y tá đi ngang qua hỏi: “Chị ơi, em phải tới chỗ nào để băng bó ạ?”
Y tá nhìn tay cô đầy máu, kêu “ôi” một tiếng xong thì lập tức đưa cô đi băng bó vết thương.
Lúc cô quay trở lại, Hoắc Kỳ đang ngồi trên ghế trước phòng cấp cứu, khoanh tay trước ngực, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Bờ môi Vọng Hi mấp máy, gọi anh: “Cậu út.”
Hoắc Kỳ ngẩng đầu, chợt thấy băng gạc dày quấn đầy trên tay cô thì có chút kinh ngạc, có lẽ cũng có cả chút áy náy.
Vọng Hi ngồi xuống bên cạnh anh, nói câu an ủi: “Sẽ không sao đâu.”
Hoắc Kỳ quay đầu, hai người liền ngồi như vậy, mắt nhìn về phía trước.
Thật lâu sau, Hoắc Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi, cậu…” Giọng anh khàn khàn như thể trong cổ họng chứa đầy cát.
Vọng Hi bỗng nhiên cười, nhìn về phía anh: “Không sao, là cháu sai rồi.”
Sai hoàn toàn rồi, đến ngay cả áo sơ mi mà cũng lấy nhầm cái của người khác nữa.
Comments