Chương 24: Ác ý

Chương 24: Ác ý

Từ sau lần tai nạn đó, sức khỏe của Kiều Uyển suy yếu hẳn, giờ bà đột nhiên nằm viện đã khiến cho mọi người vô cùng lo lắng. 

Vọng Hi bước từng bước trên hành lang bệnh viện, cảnh tượng trước mắt và mấy năm trước đây dường như đã hòa làm một. Hoắc Kỳ ngồi ở trên ghế chờ ngoài phòng bệnh, cô ngồi xuống bên cạnh Hoắc Kỳ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thế giới trong phòng qua cánh cửa thủy tinh.

Người chú dượng mà Kiều Uyển tái hôn cùng đang canh chừng ở cạnh giường bệnh của bà, yên lặng ngủ. Một cánh cửa cách ngăn hai thế giới.

Vọng Hi quay đầu nhìn Hoắc Kỳ, nụ cười lại rất thoải mái: “Không vào thăm à?”

Hoắc Kỳ ngước mắt lên nhìn, chạm phải ánh mắt của Vọng Hi, nói với cô bằng giọng điệu không mặn không nhạt: “Không.”

Vọng Hi “Ừm” một tiếng rồi im lặng ngồi kế bên.

Giữa không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vang khe khẽ khi Hoắc Kỳ gõ ngón tay lên thành ghế.

“Quay phim thế nào?” Hoắc Kỳ đột nhiên hỏi một câu.

Vọng Hi sững sờ rồi lập tức kịp phản ứng lại, cô tự nhiên nở một nụ cười hoàn hảo: “Tốt lắm, Tiêu Thời rất đẹp trai.”

“Ồ?” Hoắc Kỳ nghiêng đầu, khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười như có như không.

Vọng Hi nhíu mày, vịn vào thành ghế rồi đứng dậy, cô bước hai bước đi tới trước cửa phòng bệnh, đưa tay lên gõ nhẹ mấy tiếng.

Chú Lý nhanh chóng mở cửa: “Là Tiểu Hi à, mau vào đi. Có cả Tổng giám đốc Hoắc nữa à, sao lại ở ngoài hết thế, vào đi vào đi.”

Hoắc Kỳ đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng của Vọng Hi. Anh mỉm cười chào người đàn ông, vào phòng rồi liền ngồi ở một góc xa giường bệnh. Chú Lý lấy một chiếc ghế đẩu để cạnh giường bệnh cho Vọng Hi ngồi, Vọng Hi nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Kiều Uyển vẫn còn đang say ngủ, lông mày bà nhíu chặt lại, có cảm giác hệt như một người đẹp cổ điển đang say giấc. Vọng Hi thu hồi ánh nhìn, quay sang hỏi chú Lý: “Mẹ cháu bị sao thế ạ? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?”

Khóe mắt chú Lý đã hằn đầy những vết chân chim, thở dài buồn bã: “Chú cũng bị dọa sợ, hôm trước A Uyển nói thấy trong người không khỏe, chú c*̃ng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.”

A Uyển. Từ xưa tới nay chưa từng có ai gọi Kiều Uyển bằng cái tên như thế.

Vọng Hi muốn liếc nhìn thử xem phản ứng của Hoắc Kỳ như thế nào, nhưng cuối cùng lại nhịn được. Cô mỉm cười dịu dàng, an ủi chú Lý: “Không sao đâu, chú đừng lo lắng quá.”

Chú Lý gật đầu.

Hoắc Kỳ nghe thấy thì nhìn sang Kiều Uyển đang nằm trên giường bệnh. Bà lặng yên nằm đó, trông hệt như một bức tranh mỹ nhân.

Anh chợt nhớ tới khoảnh khắc khi mới gặp Kiều Uyển lần đầu, trong lòng anh chỉ toàn là oán giận, thậm chí còn ác ý nghĩ rằng hai mẹ con này là một đôi chim c* chiếm tổ chim khách, anh cảm thấy bất bình thay cho mẹ của mình. Anh đã từng thấy rất nhiều chuyện bí mật của các gia đình giàu có, chuyện này cũng không ngoại lệ.

Lúc đó trong lòng anh chỉ toàn những suy nghĩ ác độc, thậm chí cố ý gây khó dễ cho bà. 

“Sao nào? Chim khách làm tổ, chim c* chiếm chỗ thì vui vẻ lắm hả?”

Kiều Uyển người cũng như tên, ấm áp dịu dàng, chỉ biết cười. Bà sợ anh, anh nhìn ra được.

Mà bà càng thể hiện sự sợ hãi của mình ra, anh lại càng thấy hả hê. Sau này, thời gian dần trôi, anh phát hiện Kiều Uyển đúng thật là một đóa hoa mỏng manh, thậm chí ngay cả một chút kỹ năng sinh sống cơ bản bà cũng không có.

Những người phụ nữ bên anh, người thì ph*ng đ*ng không bị trói buộc, người thì lại ngang ngược càn rỡ, không thì cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa từng có một người nào như bà. Giống một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, chỉ một cơn gió thổi qua là sẽ rơi rụng.

Trong chính sự chống đối và ác ý đó, anh lại nảy sinh rung động.

Lúc biết được bà còn có một cô con gái, Hoắc Kỳ quả thật đã có chút kinh ngạc. Tính theo tuổi tác thì là sinh con khi mới mười tám tuổi. Mười tám tuổi, nhất định là gặp phải kẻ không ra gì rồi, trong lòng anh đã nghĩ như vậy.

Nghĩ như vậy, lại càng thấy thương tiếc cho đóa hoa ấy. Vốn là đóa hoa mong manh, lại phải chịu gió mưa tàn phá.

Chuyện xưa như sương khói lượn lờ trước mắt rồi tan đi, dần dần hiện ra một bóng lưng rõ ràng, là bóng lưng của Vọng Hi.

Hai người họ vốn là hai kiểu phụ nữ rất khác nhau.

Mái tóc của Vọng Hi buông xõa xuống, tóc đen mềm mại. Những sợi tóc mà anh đã từng hôn lên. Chiếc cổ trắng nõn bên dưới mái tóc ấy, cũng từng nở rộ dưới môi anh. Làn da của cô mềm mại mịn màng đến độ một dấu hôn để lại cũng phải rất lâu mới tan đi.

Có đôi khi anh không kiềm chế được cảm xúc, trên người cô sẽ đầy những vết bầm tím xanh xanh, vết mới chồng lên vết cũ, đều là kiệt tác dưới bàn tay và môi lưỡi của anh.

Tay của cô đã từng v**t v* gương mặt anh, từng luồn vào tóc anh, từng ôm lấy ngực anh. Trong lòng bàn tay cô có một vết sẹo, anh c*̃ng đã từng hôn lên đó.

Trên eo cô có một nốt ruồi, lần nào trông thấy anh cũng v**t v* theo bản năng.

Từ mái tóc đến tận mắt cá chân, gần như mọi thứ trên cơ thể cô đều làm anh say mê.

Hoắc Kỳ nhíu mày, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.

Rõ ràng trước đây anh đã từng tức giận và căm ghét đến độ muốn tự tay b*p ch*t cô gái nhỏ kia, bây giờ cô bé ấy lại trở thành chim hoàng yến trong lòng bàn tay anh.

Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này cơ chứ?

Hoắc Kỳ nhíu chặt hai hàng lông mày.

Điện thoại di động bất chợt đổ chuông, lúc này giống hệt như một lệnh đặc xá, Hoắc Kỳ lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại, rốt cuộc cũng có thể ra ngoài hút một điếu thuốc. Khói thuốc tản ra lượn lờ trước mặt anh, là điện thoại của Khương Vũ.

“Alo, sao thế?” Chỉ trong giây lát, giọng anh đã khàn đi.

“Chậc, Hoắc Kỳ, không phải là anh đang… Chậc chậc, thôi bỏ đi.” Khương Vũ trêu ghẹo anh.

Hoắc Kỳ hít một hơi thuốc, hỏi cô ấy xem có chuyện gì. Khương Vũ cười: “Sao nào? Vợ chưa cưới của anh lại không thể gọi điện thoại cho anh được à?”

Hoắc Kỳ cúi đầu, anh suýt quên mất, bọn họ vẫn còn là vợ chồng chưa cưới của nhau.

“Được chứ, sao mà không được. Có chuyện gì vậy hả đại tiểu thư của tôi?” Giọng anh thoáng mềm đi không ít.

Khương Vũ nói: “Chuyện quan trọng, hẹn thời gian cụ thể đi. Nhanh giải quyết việc này, tôi không muốn diễn tiếp vai nữ chính đau khổ vì tình này nữa đâu.”

Hoắc Kỳ đáp lời: “Cô cứ chọn thời gian đi rồi nói cho tôi biết là được.”

Anh cúp điện thoại, quay đầu lại đối diện với nụ cười hoàn hảo của Vọng Hi.

Như thể mình bị bắt gian vậy.

Cô đến đây từ lúc nào vậy? Hoắc Kỳ nhìn thẳng vào mắt của cô.

Vọng Hi nói: “Mẹ tỉnh rồi.”

Comments