Chương 25: Thất vọng

Chương 25: Thất vọng

Kiều Uyển tỉnh lại rồi.

Hoắc Kỳ cúi đầu, ngón tay v**t v* viền chiếc điện thoại đang cầm, mở miệng muốn nói: “Anh…”

Vọng Hi khẽ cười, hai mắt cong cong: “Đi thôi.”

Cô quay người rời đi, tiếng giày gõ lên nền gạch hành lang phát ra tiếng vang lanh lảnh. Hoắc Kỳ nhíu mày, thở ra một hơi.

Gương mặt Kiều Uyển tái nhợt, tiều tụy vì bị bệnh.

“Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi.”

Chú Lý nắm tay của bà, vỗ nhẹ, ý muốn an ủi bà.

Vọng Hi nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ không sao là tốt rồi.”

Kiều Uyển hơi mỉm cười như đáp lại, ánh mắt của bà chuyển sang người Vọng Hi, rồi lại nhìn sang Hoắc Kỳ.

“Tiểu Kỳ cũng tới à, thật ngại quá.”

Hoắc Kỳ cũng cười đáp lại: “Không sao, chị Uyển cứ nghỉ ngơi đi, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Kiều Uyển gật đầu coi như đồng ý, trạng thái tinh thần của bà không được tốt lắm, nói chuyện với bọn họ một lát đã mệt mỏi ngáp dài. Vọng Hi rất tự giác chào tạm biệt, Hoắc Kỳ cũng đứng dậy rời đi cùng luôn. Hai người cùng đi tới thang máy, suốt đường đi Vọng Hi không nói một lời nào. Vách kính trong thang máy phản chiếu bóng dáng hai người, Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn Vọng Hi, cuối cùng vẫn nói: “Ngủ không ngon à?”

Vọng Hi ngây người giây lát rồi lập tức mỉm cười, cô khẽ vén tóc mai bên tai, đáp lời: “Vẫn ổn.”

Bầu không khí lại trở về tĩnh lặng.

Khi thang máy tới nơi, Vọng Hi nhanh chân bước ra trước một bước, Hoắc Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô, chân dài sải một bước đã đuổi kịp bước chân cô: “Anh đưa em về đoàn làm phim.”

Vọng Hi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, một lát mới quyết định gật đầu. Chim hoàng yến có những quy tắc riêng phải theo, huống chi đây còn là chiếc lồng do chính cô chọn.

Vọng Hi thất thần mấy lần, Tiêu Thời thở dài, nhưng cũng chỉ lịch sự và lễ phép nhắc nhở cô nên chú ý nghỉ ngơi. Vọng Hi giật mình rồi gật đầu nói cảm ơn. Có điều, sau đó lại ngồi nhìn tách trà trên bàn, tiếp tục ngẩn người.

Lúc ở trên xe, Hoắc Kỳ chủ động giải thích với cô là điện thoại của Khương Vũ. Chuyện này khiến Vọng Hi có chút ảo giác như mình mới là danh chính ngôn thuận. Cô vốn nên là người bị bắt gian, từ bao giờ lại trở thành người đi bắt gian rồi?

Thực sự khó hiểu.

Trên đời luôn có rất nhiều chuyện rất khó hiểu, ví dụ như từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ bỗng nhiên lại dịu đi. Tuy rằng gương vỡ lại lành thì thể nào c*̃ng có vết xước, nhưng mối quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ lại có một sự cân bằng kỳ lạ.

Ví như, trước đây Hoắc Kỳ không hề ngại ngần ở riêng một chỗ với cô. Nhưng từ đó về sau, anh lại tránh né việc đó, hoặc ví dụ như trước đây mỗi khi Hoắc Kỳ đi ra ngoài chơi đều sẽ đưa cô đi theo thì bây giờ lại không cho đi cùng nữa.

Đôi khi đám bạn kia của anh sẽ hỏi thăm, xem vì sao em gái Tiểu Hi lại không đến, nhưng Hoắc Kỳ không bao giờ trả lời. Mà bọn họ cũng chỉ là tiện miệng hỏi một câu trên đường đi chơi thôi, chứ thật tình không ai thực sự quan tâm cả.

Chỉ có Đường Gia Hòa biết được sự thật thì nhìn Hoắc Kỳ một cách ẩn ý, còn lại tất cả đều y như cũ. Nghe nói dạo này nhà họ Lưu xảy ra chuyện, có người nói chuyện này trước mặt Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ lạnh lùng đáp lại, những người khác lập tức thay đổi thái độ. 

Sự cân bằng kỳ lạ này bị phá vỡ vào tháng chín năm đó, khi cô bắt đầu vào đại học. Nhờ có Hoắc Kỳ, Vọng Hi được vào học tại một trường đại học rất tốt. Lúc đầu nguyện vọng của cô là học ở một trường trong thành phố, về sau sửa lại thành học ở thành phố kế bên.

Lúc khai giảng, Kiều Uyển nhờ Hoắc Kỳ đưa cô tới trường. Lúc đến ký túc xá, Hoắc Kỳ mới biết là Vọng Hi chọn ở lại trường học.

Anh nhìn Vọng Hi chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng lại không hề nói gì.

Anh là kiểu người phô trương, xe anh đi c*̃ng rất gây chú ý, một chiếc xe mấy triệu tệ đỗ ở dưới lầu tòa nhà ký túc xá nữ giản dị, không tránh khỏi thu hút sự bàn tán của mọi người. Vọng Hi đứng ở cửa phòng ký túc xá đã nghe thấy bạn cùng phòng đang bàn luận chuyện này.

Khi đó Hoắc Kỳ đang đi lấy đồ huấn luyện quân sự giúp cô, cô đẩy cửa vào, nói: “Xe kia là của cậu tớ.”

Ngay lập tức, ánh mắt của bạn cùng phòng nhìn cô đã thay đổi, cho dù chưa hiểu rõ sự tình như thế nào nhưng ai cũng nghĩ hoàn cảnh gia đình của Vọng Hi chắc chắn không tầm thường.

Hoắc Kỳ có gương mặt đẹp trời ban, khi đến ký túc xá nữ cũng nhận được không ít ưu ái. Anh đeo kính râm trông như một ngôi sao, cứ thế đi thẳng vào phòng ký túc xá của Vọng Hi.

“Cảm ơn cậu.” Vọng Hi nhận lấy đồ, trèo lên giường của mình để sắp xếp chỗ ngủ.

Giường ở ký túc xá là giường tầng ở trên, bàn học ở dưới, bốn người một phòng, điều kiện coi như ổn, nhưng cũng không thể sánh được với ở nhà.

Nhưng mà Vọng Hi ở nhà c*̃ng có vui đâu, Hoắc Kỳ biết. Cuối cùng anh cũng không phản bác gì, không hỏi thêm, thậm chí sau khi trở về còn kiếm cớ giúp Vọng Hi.

Có lẽ cũng là viện cớ cho chính mình.

Không hỏi cũng không nhắc tới nữa. Vọng Hi ở trường học mãi, rất ít khi về nhà. Trong nhà thiếu đi một người sẽ luôn có chút thay đổi, đến ngay cả dì Vương cũng phải thốt lên rằng không có Tiểu Hi ở nhà bà ấy thấy không quen.

Đúng thật là không quen. Hoắc Kỳ cũng thầm thừa nhận trong lòng, đã mấy lần anh gõ lên cánh cửa của căn phòng trống ấy.

Trong nhà đã không còn một cô nhóc líu ríu tranh cãi đủ chuyện với anh, cô nhóc mà thỉnh thoảng sẽ đứng trong vườn hoa chờ anh về nhà, cô nhóc mà thỉnh thoảng sẽ nũng nịu mè nheo với anh.

Hiện tại chẳng còn gì nữa.

Con mèo béo nuôi trong nhà từ rất lâu rồi, nó rất thích Vọng Hi. Sau khi Vọng Hi rời đi nó lại càng trở nên lười biếng, lười biếng đến mức đã mất cả đêm nhưng mãi sau mới có người phát hiện.

Dì Vương cảm thán, nếu Tiểu Hi mà biết chắc con bé sẽ rất buồn.

Hoắc Kỳ cúi đầu suy nghĩ thật lâu, sau cùng vẫn bấm điện thoại gọi cho Vọng Hi. Anh cố gắng để không nghĩ tới Vọng Hi, thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng kỳ thật cũng chỉ mới hai tuần lễ.

Vọng Hi tập quân sự dưới ánh nắng gay gắt, cô lười bôi kem chống nắng nên da đã đen nhẻm đi, đến cả điện thoại cầm trong tay cũng nóng rực lên: “A lô.”

Hoắc Kỳ nghe thấy giọng của cô thì cảm thấy như ngực mình thắt lại. Anh nói với cô chuyện con mèo đã mất, Vọng Hi hít vào một hơi, nhỏ giọng thầm thì: “Thì ra là thế.”

Thì ra là thế, Vọng Hi nghĩ, không có chuyện gì mờ ám cả, chỉ có cô cứ nghĩ những lời sáo rỗng thành câu nói tình cảm mà thôi.

Chắc hẳn đối với Hoắc Kỳ mà nói thì cô cũng giống như những người con gái khác mà thôi.

Comments