Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, chuyện này đương nhiên c*̃ng bị dẹp yên rất nhanh. Trong giới giải trí hỗn loạn hơn nồi cám lợn này mỗi ngày xảy ra bao nhiêu là chuyện, chỉ qua mấy ngày mọi người đã quên ngay. Chỉ có một vài fan ruột của Tiêu Thời là vẫn cứ kiên trì tìm đến Vọng Hi. Vọng Hi chặn sạch, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Chuyện này kết thúc, người quản lý của Tiêu Thời càng hận Vọng Hi hơn, cô ta vẫn luôn cảm thấy Vọng Hi không phải người tốt lành gì. Dù gì người mà có thể bán mình mua danh lợi thì nói không chừng ngày nào đó sẽ làm thịt luôn gà nhà cô ta thì sao.
Vọng Hi muốn cười, lại không cười nổi. Quả thực cô cũng không phải người tốt lành gì, một người tốt thì phải có đạo đức và cũng biết thế nào là xấu hổ. Mà từ cái ngày cô bò lên giường Hoắc Kỳ thì tất cả những cái đó đều không còn tồn tại nữa rồi.
Đến khi bộ phim quay tới nửa phần sau thì chương trình giải trí mà ngày trước cô tham gia mới được công chiếu. Vẻ ngoài của cô thuộc hàng xuất sắc, rất là thu hút, cho nên dựa vào gương mặt đẹp mà cô đã thu hút được số lượng người hâm mộ mới. Xuất hiện rồi, dần tạo được tiếng tăm rồi thì những sóng gió trước đây lại được lật lại. Có người thì bênh cô, có người lại mắng cô, tranh qua cãi lại một hồi lượng fan lại tăng lên, đến cuối cùng còn bò được từ hạng mười tám lên hạng mười bảy.
Có đôi lần Hoắc Kỳ tìm đến cô, ngoại trừ làm mấy chuyện “hài hòa sinh mệnh” ra thì chẳng có chuyện gì khác. Dù sao thì khi nuôi một con chim ấy mà, thỉnh thoảng trêu đùa nó một chút, cho ăn một chút, coi như là đã nuôi rất tốt rồi.
Nhóm chat ký túc xá lâu không ai lên tiếng, nay bỗng nhiên lại có người nói chuyện, là cô nàng ngốc nghếch tên Nguyễn Dư, cô ấy khen cô lợi hại. Vọng Hi liên tục được nhận lời khen thì vui mừng rạng rỡ, tâm trạng cũng rất tốt.
Kỳ thật những người bạn này chỉ ở chung phòng với cô được một năm, nhưng tình cảm với nhau cũng khá tốt. Vậy nên chuyện này thật sự là rất khó mà nói là vì sao.
Vọng Hi gửi cho bọn họ mỗi người một bao lì xì thật lớn. Dù sao thì tiền cũng lấy từ túi của Hoắc Kỳ, cô giữ cũng chẳng để làm gì.
Đêm khuya thanh vắng, Vọng Hi nhìn điện thoại di động lại ngẩn người. Những năm ở Đại Lý của cô cũng không tệ lắm, bởi vì mặt đẹp dáng xinh nên cũng trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường. Mặc dù bản thân cô không cảm thấy gì, nhưng thỉnh thoảng đang đi trên đường sẽ có bạn nam tới bắt chuyện. Hoặc là khi tham gia hoạt động tập thể, sẽ có bạn nam theo đuổi.
Tất cả đều rất quang minh chính đại, nhưng mỗi lần cô mỉm cười đáp lại họ, trong lòng lại đều tự khinh bỉ, bản thân mình là một kẻ tự động trèo lên giường với người ta.
Phải, là cô tự coi thường mình.
Biết rằng hành động như vậy là trơ trẽn, đáng xấu hổ, thế nhưng cô lại không cách nào tự mình dứt ra. Nếu như yêu chỉ bị chi phối bởi một sợi dây thần kinh, cô sẽ có thể đi làm phẫu thuật, cắt phăng đi là xong.
Thế nhưng yêu lại không phải như thế, xét trên phương diện khoa học mà nói thì tình yêu là loại cảm xúc liên quan tới dopamine, rất chi là phức tạp, trừ phi cô chặt đầu hủy não luôn thì mới hết được.
Cuối năm nhất đại học, trường của cô có chương trình trao đổi học sinh sang Anh. Cô nhớ rõ Hoắc Kỳ có một người chị gái, đã lấy chồng rồi định cư ở Anh. Ngày đó con trỏ chuột máy tính dừng lại trên màn hình rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định đăng ký trao đổi học sinh tại Anh.
Cô cũng không nói cho ai cả, tự mình điền thông tin vào phiếu đăng ký, giả chữ ký của phụ huynh rồi nộp hồ sơ. Thành tích của cô xuất sắc, đương nhiên là được duyệt.
Hoắc Kỳ vẫn luôn trốn tránh cô, rất ít khi gọi điện thoại, chỉ khi nào cần đón cô về nhà thì mới lộ mặt. Kỳ thật có thể để tài xế tới đón cô cũng được, vì hành động này của anh chỉ làm cho Vọng Hi dấy lên hi vọng hết lần này rồi lại lần khác. Rồi đương nhiên, loại hi vọng này mỗi lần trông thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Hoắc Kỳ là đều hóa thành tro tàn.
Vọng Hi quay đầu sang chỗ khác, nhìn chính mình qua gương chiếu hậu, cô cắn môi mở miệng: “Cháu đăng ký du học ở Anh rồi.”
Dường như có cơn gió thổi qua, cô nhắm hờ hai mắt, vén tóc lên.
Hoắc Kỳ không nói gì, chỉ im lặng đi thẳng đến nhà họ Hoắc. Cô mở cửa xuống xe, rời đi cũng rất dứt khoát. Mãi cho tới một tháng sau, cô nói chuyện này với Kiều Uyển. Kiều Uyển hơi sững sờ nhưng xong cũng không hề phản đối.
Lúc cô đi lên lầu, vừa hay Hoắc Kỳ lại đi xuống. Vọng Hi ngoan ngoãn cười chào một tiếng “Chào cậu” rồi sau đó xoay người rời đi.
Hoắc Kỳ dường như đang nhìn cô, lại tựa như không phải. Chỉ có điều chuyện này không còn quan trọng nữa. Nếu như cô chỉ ỷ lại anh thì hai năm trôi qua đã đủ để cô thay đổi cả da thịt đến xương cốt, không tới mức không rửa sạch hết sự phụ thuộc này.
Vào phòng, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Kéo hết toàn bộ các ngăn kéo tủ quần áo ra một lần, cô lại phát phát hiện mình không cần mang cái gì đi nữa cả. Quần áo đông hè mang đi 2 va li, ngoại trừ quần áo ra thì còn có gì nữa đâu?
Cô ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm tủ quần áo mà ngẩn người. Góc trên cùng bên trái tủ đều dùng để đặt quà sinh nhật Hoắc Kỳ tặng cô bao năm qua. Bốn năm rồi, nghĩ lại thì có thể sẽ không còn bốn năm lần nữa nên cô đứng dậy, kiễng chân lấy chúng xuống, bỏ vào trong vali hành lý.
Kiều Uyển muốn chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ mang theo, nhưng cô cản lại: “Mẹ, mệt lắm đó.” Cô nũng nịu.
Cô rất ít khi làm nũng với Kiều Uyển, Kiều Uyển đành nghe theo.
Hoắc Phán ở Anh nên mời cô tới ở cùng. Cô không tiện từ chối, đành phải đồng ý. Hoắc Phán cưới một người chồng ngoại quốc rất đẹp trai, ngay trong điện thoại còn rất hào hứng nói muốn tìm cho Vọng Hi một người bạn trai nữa.
Vọng Hi chỉ cười.
Hoắc Kỳ hơi ngửa đầu, ngồi tựa trên ghế sofa, bàn tay để trong túi hơi siết lại, nhưng cuối cùng lại quyết định không nói lời nào.
Trước khi đi, Hoắc Kỳ và Kiều Uyển cùng nhau tiễn cô, cô suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định ôm mỗi người một cái: “Yên tâm đi ạ.”
Rồi cô vẫy tay chào, xoay người đi lên máy bay.
Hoắc Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô, mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng vung vẩy, rất nhanh chóng đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
Hai năm, hai lần ba trăm sáu mươi lăm ngày, Vọng Hi đeo tấm che mắt lên rồi suy nghĩ, nghe sao thấy dài đằng đẵng.
Kỳ thật lại không hề dài chút nào.
Comments