Vọng Hi lui về sau, nhìn anh đen mặt mà phì cười. Lúc đầu còn nín cười, về sau nhịn không được nên liền bật cười to.
Hoắc Kỳ mặt mày chù ụ nhìn cô, đột nhiên lại có loại ảo giác tình cảm thân thiết.
Lúc bọn họ đang cười đùa, nhân viên mặc đồng phục bỗng nhiên đi tới, lễ phép cười với Vọng Hi, sau đó đưa ghé sát vào tai Hoắc Kỳ nói gì đó.
Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn Vọng Hi.
Bọn họ giọng nói chuyện không lớn, nhưng Vọng Hi không ngốc.
Cô xoa mấy ngón tay, làm ra động tác rửa tay, lập tức đứng dậy khỏi vị trí bên cạnh Hoắc Kỳ, bỏ trốn mất dạng.
Nhà vệ sinh ở cách đó hơi xa, đi một đoạn mới đến. Vọng Hi nghiêm túc rửa sạch sẽ dầu mỡ dính trên tay.
Có một người phụ nữ khác tiến đến, rửa tay đơn giản rồi lại đi.
Vọng Hi cúi đầu cười tự giễu, cuối cùng cũng vẩy nước dính trên tay đi, lại kéo một chiếc khăn giấy ra lau sạch sẽ nước đọng trên tay. Khăn lau dính nước bị vò thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.
Vọng Hi dành mấy phút cân nhắc, cô có nên thừa dịp Hoắc Kỳ không biết mà chạy đi hay không. Đáng tiếc Hoắc Kỳ không cho cô được lựa chọn, chẳng biết anh đã tới từ lúc nào, đang đứng ở dưới gốc cây đối diện nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Anh ngẩng đầu, thấy Vọng Hi bước ra thì vươn tay kéo lấy tay của cô, ôm cô vào trong ngực.
“Ăn no chưa?” Hơi thở của Hoắc Kỳ phả vào bên tai lại như đang chạm vào tim cô.
Vọng Hi gật đầu, Hoắc Kỳ thấp giọng: “Vậy thì trở về thôi.”
Vọng Hi không đáp: “Em vừa mới nhìn thấy cô Lâm.”
Hoắc Kỳ cười khẽ, nói: “Ừ, vừa rồi quản lý nói cho anh biết, hôm nay cô ấy tổ chức liên hoan với bạn ở chỗ này.”
Vọng Hi tránh khỏi lồng ngực anh, nhìn thẳng vào mắt anh, muốn thử tìm tòi ở trong đó xem có thể thấy được chút gì không. Nhưng mà cuối cùng lại chẳng thấy được cái gì cả.
Cô bỗng nhiên thấy mất hứng, vòng tay lên cổ anh, thì thầm thật khẽ: “Vậy… đi về nhé?”
Hoắc Kỳ nhếch khóe miệng cười khẽ, bắt lấy tay của cô: “Về thôi.”
Cuối cùng vẫn là chẳng hề làm gì, thư ký của Hoắc Kỳ đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói là có chuyện gì đó cần phải xử lý. Hoắc Kỳ đưa Vọng Hi đến dưới chân tòa nhà thì lái xe đi luôn.
Vọng Hi nhìn xe của anh biến mất khỏi tầm mắt, mãi đến khi bị gió lạnh thổi đến giật mình, cô mới hồi phục lại tinh thần, cất bước đi lên lầu.
Thật tiếc cho hôm nay cô đã trang điểm cẩn thận một phen.
Sau đó cả mấy ngày, Hoắc Kỳ c*̃ng chưa từng xuất hiện lần nào.
Vọng Hi lười biếng ở trong nhà, dựa vào thức ăn mua ở bên ngoài về để cứu cái mạng chó của mình.
Tận ba ngày sau, Vọng Hi mới nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
“Xin chào, cô là Vọng Hi à?” Một giọng nữ vô cùng chuyên nghiệp vang lên.
Vọng Hi nhớ tới người đại diện mới mà Hoắc Kỳ đã nói. “Ừm.”
“Xin chào, tôi là người đại diện mới của cô, gọi tôi là Andy là được. Bây giờ cô có ở nhà không? Nếu ở thì tiện tôi tới chào hỏi một chút không? Tôi cảm thấy cần phải thảo luận với cô về kế hoạch sự nghiệp của cô và một vài vấn đề khác.”
Vọng Hi lười nhác, miễn cưỡng trả lời: “Được.”
Bốn mươi phút sau, chuông cửa nhà Vọng Hi vang lên.
Vọng Hi mặc đồ ngủ, đi dép lê ra mở cửa. Trước cửa là một người phụ nữ trông rất dày dặn kinh nghiệm, ăn mặc chuyên nghiệp, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Cô ấy nhìn Vọng Hi rồi nhíu mày.
Vọng Hi nghiêng người để cho cô ấy đi vào, lại cúi người tìm cho cô ấy một đôi dép lê.
Andy đổi sang dép lê, ngồi xuống ghế sô pha, biểu hiện hay giọng điệu đều rất đứng đắn, tự mình giới thiệu: “Chào hỏi nhau một chút nhé. Andy, người đại diện mới của cô.”
Vọng Hi nắm chặt bàn tay cô ấy đưa ra: “Vọng Hi.”
Andy gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra một chồng giấy, đặt ở trên bàn trước mặt Vọng Hi.
Vọng Hi hơi nhìn lướt qua, lại nhìn Andy. Andy giải thích với cô: “Đây là tôi dựa vào kinh nghiệm làm việc của cô, sau đó lập cho cô một bản kế hoạch. Nghệ sĩ của tôi, quan trọng nhất chính là học cách nghe lời tôi.”
Vọng Hi bị thái độ trịnh trọng của đối phương khiến cho không biết phải làm thế nào. Cô rõ ràng là người có thái độ lơ là, không nghiêm túc với công việc của mình. Cô vươn tay cầm tập tài liệu kia lên, thái độ vô cùng cẩn thận.
Trong tập tài liệu liệt kê một cách kỹ càng các chương trình giải trí mà cô đã tham gia, các bộ phim truyền hình cô đã từng diễn, bên dưới còn ghi cả phân tích ưu khuyết điểm và các loại phương hướng phát triển trong tương lai.
Vọng Hi chăm chú xem hết xong cũng đã tốn mất nửa tiếng.
Cô ngẩng đầu, mắt nhìn thời gian, xin lỗi nói: “Ngại quá, tôi xem xét mọi thứ đều tương đối chậm.”
Andy nhướng mày, dường như còn có vẻ hài lòng: “Xem chậm mới có thể xem kỹ hơn. Đây chỉ là kế hoạch sơ bộ tôi lập ra cho cô, còn lại sẽ căn cứ vào quá trình chúng ta tiếp xúc để từ từ điều chỉnh.”
Vọng Hi gật đầu, lại đặt tập tài liệu lên bàn: “Cảm ơn, để tôi rót cho cô tách trà.”
Vọng Hi đứng dậy, đi vào phòng bếp rót cho cô ấy ly trà.
“Là…” Cô kéo sát áo ngủ lại, cũng không biết phải hỏi thế nào: “Thôi không có gì.”
Andy nhìn cô, ngược lại còn chủ động mở miệng: “Tổng giám đốc Hoắc. Tổng giám đốc Hoắc trả cho tôi tiền lương cao gấp ba lần để mời tôi về làm việc, nếu không tôi đã về hưu từ lâu rồi.”
Vọng Hi gật gật đầu, tầm mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, giọng nói rất nhỏ: “Tổng giám đốc Hoắc có nói cho cô biết… Thân phận của tôi không?”
“Không quan trọng.” Andy trả lời rất nhanh, thậm chí lại lặp lại một lần: “Thân phận của cô không quan trọng, cho dù cô có là mèo yêu thì c*̃ng không liên quan gì. Chỉ cần cô nghiêm túc nghe theo tôi, tôi cam đoan có thể khiến cô nổi tiếng.”
Vọng Hi một mặt muốn vặn lại là mình không muốn nổi tiếng, một mặt lại bị câu ví von mèo yêu của cô ấy chọc cười, cuối cùng chỉ nói là: “Cô rất hài hước.”
Andy lại nhướng mày: “Có lẽ cô sẽ cảm thấy nhìn tôi rất dữ, nhưng không sao, nếu như cô không nghe lời thì tôi sẽ có thể càng dữ dằn hơn.”
Vọng Hi bật cười, gật đầu, lại duỗi tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Andy nắm chặt đầu ngón tay của cô: “Hợp tác vui vẻ.”
Không nhận ra đã ngồi hàn huyên với Andy rất lâu. Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, Andy liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Tổng giám đốc Hoắc nói cô không thích ăn cơm, đưa cô đi ăn cơm c*̃ng là trách nhiệm của tôi. Vậy thì cô Vọng Hi, có nể mặt ăn một bữa cơm không?”
Lần này đến phiên Vọng Hi nhướng mày: “Đương nhiên.”
Ước chừng là vào nửa năm trước, Vọng Hi nổi lên từ một bộ phim chiếu mạng, cũng coi như là có chút danh tiếng. Chỉ có điều là rất nhỏ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ buông thả đến độ chẳng sửa soạn gì đã định đi ra ngoài.
Cô đang chuẩn bị đổi giày, Andy muốn nói lại thôi, cuối cùng lại vẫn nói: “Về sau không thể tùy hứng như thế nữa.”
Vọng Hi thè lưỡi, thay xong giày thì đi cùng Andy xuống lầu.
Tìm một nhà hàng nhỏ ở gần đó, đơn giản ăn một bữa cơm. Sau khi ăn xong thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Andy phụ trách đưa cô về tận nhà, sau đó rời đi.
Trước khi đi còn bố trí cho Vọng Hi nhiệm vụ đầu tiên: “Mấy hôm nữa sẽ có một bữa tiệc tối, rất nhiều nhân vật nổi tiếng sẽ đến, cô chuẩn bị cẩn thận một chút. Quần áo và đồ trang sức thì tôi sẽ chuẩn bị cho cô, cô chỉ cần dùng vẻ đẹp của mình chinh phục bọn họ.”
Nói ra nghe giống như cô là người xinh đẹp mỹ miều lắm ấy.
Vọng Hi lắc đầu, nhìn vào mặt mình trong gương, môi hồng răng trắng, một đôi mắt hạnh trong trẻo, có lẽ cũng đủ để coi là người đẹp dịu dàng, thanh thoát.
Lúc trước có người nói Tiểu Hi nhà chúng ta từ nhỏ đã chính là một người đẹp từ trong trứng.
Lúc trước…
Vọng Hi úp tấm gương xuống mặt bàn, nhắm nghiền hai mắt lại.
Comments