Hoắc Phán đi Anh du học xong thì cưới luôn một người bạn trai nước ngoài và ở lại đó luôn. Cô ấy hưởng nền giáo dục phương Tây nhiều năm, tác phong cũng bị Tây hóa nên lúc vừa gặp đã chào đón Vọng Hi bằng một nụ hôn lên má.
Vọng Hi từng gặp cô ấy mấy lần, cô ấy du học Anh về, làm việc phóng khoáng, rất được lòng mọi người. Hoắc Phán lớn hơn Hoắc Kỳ ba tuổi, nhưng trông cô ấy không giống Hoắc Kỳ cho lắm, ngoại trừ cặp mắt kia.
Hoắc Phán nhận hành lý từ tay cô: “Dì nhớ cháu chết mất thôi.” Cô ấy thuận tay đưa luôn hành lý cho ông xã nhà mình, sau đó ngay trước mặt công chúng, trao nhau luôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Vọng Hi không hiểu sao lại bật cười, bị cô ấy bắt được, ép hỏi vì sao cười thì chỉ lắc đầu không nói. Cô cảm thấy như thế này thật tốt.
Hoắc Phán và cô thật ra không hay liên lạc với nhau lắm, cô chỉ biết là Hoắc Kỳ thân với cô ấy, cũng rất đỗi cưng chiều người chị này.
“Dạo này Tiểu Kỳ thế nào rồi?” Cô ấy hỏi.
Vọng Hi gật đầu, mỉm cười nói: “Vẫn tốt lắm ạ.”
Hoắc Phán gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời này. Sau khi lấy chồng thì cô ấy không còn liên quan gì đến công việc của gia đình nữa, tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu Hoắc Kỳ. Cô ấy hiểu rõ em trai mình, c*̃ng hiểu được sự nỗ lực cố gắng của anh.
Cô ấy thở dài, hỏi thăm cuộc sống của Hoắc Kỳ: “Nó có người bạn gái nào cố định không?”
Vọng Hi suy nghĩ, chỉ biết lắc đầu.
Hoắc Phán cũng lắc đầu theo, nhỏ giọng mắng em trai mình.
Nhà của Hoắc Phán rất rộng, có một cái sân lớn, cách trường nơi Vọng Hi học hơi xa một chút. Hoắc Phán đưa cô đi thăm quan trường học một vòng, lúc về đến nhà chợt cảm thấy vẫn nên mua một chiếc xe để cô đi lại thì tốt hơn.
Vọng Hi lắc đầu, bảo không cần thiết, huống chi làm như vậy quá tốn tiền. Hoắc Phán không kiềm chế được, liền xoay người mua xe, lái đến trước mặt cô, nói là coi như quà tặng cho cô.
Vọng Hi dở khóc dở cười, đành phải tiếp nhận. Hoắc Phán vỗ bả vai cô, lại tặng cho cô một nụ hôn.
Cuộc sống của Hoắc Phán muôn màu muôn vẻ, không hẳn là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhưng c*̃ng không phải người nội trợ nhàn rỗi. Hàng ngày cô ấy cũng không quá quan tâm chăm sóc Vọng Hi, nhưng chuyện này thật ra cũng không gây ảnh hưởng gì, vì phần lớn thời gian Vọng Hi đều phải ở trường học.
Cuộc sống sinh hoạt và học tập rất phong phú, chẳng mấy chốc Vọng Hi đã quen thân với bạn bè mới, c*̃ng có người theo đuổi.
Lúc này đã trôi qua bảy tháng.
Hôm đó ở trên lầu, cô nghe thấy Hoắc Phán và Hoắc Kỳ gọi điện thoại nói chuyện với nhau. Hoắc Phán cười mắng em trai mình rốt cuộc cũng bị xích lại rồi. Vọng Hi dừng lại ở một góc tối, không biết nên làm ra vẻ mặt gì.
Dường như cô vẫn còn có thể chấp nhận được chuyện này.
Cô rời khỏi chỗ đó, về phòng của mình, lúc xoay người suýt chút nữa đã ngã xuống, gây ra tiếng động rất lớn. Hoắc Phán hô lên một tiếng, gọi tên của cô, cô thấy vậy thì xua tay tỏ ý mình không sao cả. Cô trở về phòng, lại phát hiện ra mình đã bị trật chân.
Lúc ấy Anthony đang theo đuổi cô, cô khập khiễng đi học, lái xe c*̃ng không tiện, Anthony lập tức xung phong nhận việc đưa đón cô về nhà. Trước khi đi, Anthony muốn hôn cô. Cô băn khoăn giây lát, rồi cũng sẽ phải thoát ra, thế là tiếp nhận nụ hôn của Anthony.
Nụ hôn này rất khác với Hoắc Kỳ.
Cô và Hoắc Kỳ chỉ hôn nhau một lần, trong lúc d.ục v.ọng mãnh liệt thúc đẩy, nó thô bạo và như đang tàn phá cô. Anthony lại rất dịu dàng, cô tháo dây an toàn và xuống xe, lại bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hoắc Phán và gương mặt đen như nhọ nồi của Hoắc Kỳ đang đứng ở cửa chào đón cô.
Tình thế lập tức trở nên lúng túng, Hoắc Phán ôm chầm lấy vai cô, chúc mừng cô. Cô xấu hổ không thôi, bị ép uống cả một chai rượu vang đỏ.
Hoắc Kỳ chăm chú dõi theo cô, giống như đang xem một vở nhạc kịch. Cô nghe nói Hoắc Kỳ và chị Khương đã đính hôn, liền nâng chén chúc mừng.
Cô uống quá nhiều rượu, lúc đi vào nhà vệ sinh đã loạng choạng. Hoắc Kỳ theo sát phía sau cô.
Anh chặn cô ở trong phòng vệ sinh chật hẹp, dùng giọng điệu bề trên để dạy dỗ cô một hồi.
Vọng Hi nhìn mình trong gương, rõ ràng không hề uống say, nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô xoay người, tựa vào bồn rửa tay, hỏi ngược lại một câu: “Liên quan gì đến cậu?”
Hoắc Kỳ nhìn cô, trong mắt xuất hiện ngọn lửa giận bừng bừng như núi lửa phun trào.
Cô giống như con thú bị treo trên miệng núi lửa, da lông đều dựng đứng lên, không tài nào chịu nổi.
Vọng Hi quay người muốn ra khỏi nhà vệ sinh, cửa lại bị đóng sầm lại, kéo theo cả cô bị cuốn vào cơn cuồng phong dữ dội.
Hai ly rượu hòa lẫn, tựa như linh hồn đã rời khỏi thân xác.
Cô dựa vào cánh cửa, nhìn thẳng vào Hoắc Kỳ, hỏi: “Cậu điên rồi hả?”
Hoắc Kỳ gật đầu: “Đúng, tôi điên rồi.”
Cô cũng đã điên từ lâu rồi.
Comments