Chương 43: Cô hiểu rồi

Chương 43: Cô hiểu rồi

Đường Gia Thụ nói giới giải trí thật sự đúng là lên voi xuống chó nhỉ.

Vọng Hi gọi một ly cà phê latte, gật đầu đồng tình. Cô c*̃ng cảm thấy như thế.

Đường Gia Thụ cười vang. Trước đó cô ấy nói mình muốn ra nước ngoài, nên thời gian này vẫn luôn chuẩn bị, ngày dự định bay đã rất gần. Đường Gia Hòa hiểu rất rõ tính tình của người em gái này, chỉ bảo cô hãy cố gắng học tập cho giỏi.

Vọng Hi hỏi khi nào cô ấy đi, Đường Gia Thụ cười nói: “Đến tiễn tớ à, tớ sẽ nỡ đó.”

Vọng Hi lườm cô ấy một cái, cười mắng cô ấy đa tình.

Cô thở dài, uống một ngụm cà phê, chợt nhớ tới Kiều Uyển. Cô biết Hoắc Hiền chắc chắn sẽ nói chuyện này cho Kiều Uyển nghe. Kiều Uyển biết chuyện rồi, không biết sẽ nói gì nhỉ?

Cô thất thần quá rõ ràng, bị Đường Gia Thụ cười nhạo.

Nhưng cô đoán không sai, Hoắc Hiền quả thực đã kể cho Kiều Uyển, lại uyển chuyển nói với bà rằng hai người bọn họ sẽ không có tương lai. Kiều Uyển vốn yếu ớt, Hoắc Hiền vừa rời đi bà đã ngất xỉu.

Lúc Vọng Hi nhận điện thoại vẫn còn đang ngồi nói chuyện phiếm với Đường Gia Thụ. Đường Gia Thụ thấy sắc mặt cô thay đổi, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

“Mẹ tớ vừa ngất xỉu.” Vọng Hi nói.

Đường Gia Thụ quơ lấy túi xách, cùng cô chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, Vọng Hi nói chuyện về quan hệ của mình và Hoắc Kỳ đã bị lộ cho Đường Gia Thụ hay. Đường Gia Thụ không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt ra bên ngoài, chỉ có chút tức giận.

“Sức khỏe của dì Uyển không tốt, ông ta đã biết còn làm vậy.”

Ông ấy biết, chính là bởi vì biết nên mới làm như thế. Bởi vì đây là đang mượn mẹ cô để uy h**p cô.

Cách này thật ác độc, nhưng cũng rất có ích.

Tình cảm của Vọng Hi và Kiều Uyển không thể nói là sâu đậm, thế nhưng rốt cuộc vẫn là máu thịt trên người tách ra, bà không thể nào hoàn toàn thờ ơ được. Quan trọng nhất vẫn là Hoắc Kỳ.

Tình cảm của Hoắc Kỳ và Kiều Uyển, tình cảm giữa Hoắc Kỳ và Vọng Hi.

Hoắc Hiền tung hoành trên thương trường suốt bao nhiêu năm qua, mắt nhìn vô cùng sắc bén. Năm đó Hoắc Kỳ cũng vẫn chỉ mới là thằng nhãi ranh, ông ấy đã nhìn thấy hết, vô cùng hài lòng với khoảng cách giữa bọn họ.

Lúc hai người họ đến bệnh viện, Hoắc Kỳ đã nhanh chân đến trước.

Đường Gia Thụ hơi kinh ngạc nhưng cô ấy thu hồi rất nhanh, cô ấy hỏi: “Dì sao rồi ạ?”

Hoắc Kỳ nhìn về phía Vọng Hi, nói: “Tình hình coi như đã ổn định.”

Vọng Hi gật đầu, nói cảm ơn. Cô và Đường Gia Thụ ngồi xuống ghế chờ, hơi thất thần. Đường Gia Thụ nắm chặt tay cô, không biết là để an ủi hay đang cổ vũ cô nữa.

Kiều Uyển hôn mê rất lâu, Đường Gia Thụ còn có việc khác phải làm nên đi trước, chú ở bên trong chăm sóc Kiều Uyển.

Hai giờ chiều, hành lang bệnh viện yên tĩnh vô cùng.

Vọng Hi mơ miệng: “Hoắc Kỳ, anh có từng nghĩ đến việc cưới em không?”

Hoắc Kỳ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng.

Có lẽ đã trôi qua một phút.

Vọng Hi cười khẽ: “Em hiểu rồi.”

Như lời của Hoàng Bích Vân từng nói: “Đây là một ván cược mà chắc chắn thua, đặt hết cả tâm tư vào bàn cược.”

Không biết vì sao cô lại chạm đến dây thần kinh cười, dựa vào tường cười như điên dại.

Khoảnh khắc Hoắc Kỳ bị cô hỏi ấy, trong lòng anh thấy khó chịu, anh sờ lên túi, lại phát hiện không mang theo thuốc lá.

Anh không ngờ Hoắc Hiền lại trực tiếp đi gặp Kiều Uyển.

Đồng thời, c*̃ng đang suy nghĩ đến một vấn đề.

Vọng Hi cười đến mệt, thở dài một hơi. Cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, đến giờ ăn cơm tối rồi.

Cô đứng dậy, đôi chân xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót màu đỏ: “Em đi mua một ít đồ ăn.”

Bệnh nhân chỉ có thể ăn cháo, cô mua bốn suất cháo, lúc về đến nơi, Kiều Uyển vẫn chưa tỉnh lại.

Cô khuyên chú đi ăn cơm trước, Kiều Uyển nhất định còn có lời muốn nói với cô, cô sẽ ở lại trông.

Hoắc Kỳ cũng vậy.

Kiều Uyển tỉnh lại lúc tám giờ. Lúc bà tỉnh, trông thấy Vọng Hi, đột nhiên lại không nói gì.

“Hai người đi ra ngoài trước đi, em có mấy lời muốn nói với Tiểu Hi.” 

Vọng Hi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chờ Kiều Uyển mở miệng.

Kiều Uyển nói: “Mẹ biết, con vẫn luôn sống rất mệt mỏi, không vui vẻ gì.”

Vọng Hi chỉ im lặng.

Kiều Uyển nói: “Lúc ở bên Tiểu Kỳ, chắc con cũng đã rất vui. Mẹ hiểu. Nhưng mà Tiểu Hi, mẹ tin là con c*̃ng hiểu, hai người các con không phù hợp.”

Vọng Hi muốn hỏi, tại sao lại không phù hợp?

Nhưng cô không hỏi, trong lòng cô cũng tự có câu trả lời.

Kiều Uyển nói tiếp: “Con muốn một tình cảm thuần túy, nhưng cậu ấy không có đúng không?”

Đúng thật. Cô không thể cãi lại được.

Từ lúc bắt đầu, cô đã khao khát tình cảm này, đến khi hiểu ra, lại vẫn cứ tham lam, khao khát. Cho tới bây giờ, quanh đi quẩn lại đã đi một vòng lớn rồi lại trở về điểm xuất phát.

Comments