Chương 45: Số phận trêu người

Chương 45: Số phận trêu người

Hoắc Kỳ gọi điện thoại nhắc cô cùng đi chọn lễ phục. Cô sững sờ, hỏi lễ phục nào?

Hoắc Kỳ cười khẽ, bảo cô trí nhớ không tốt. Mới qua bao lâu mà đã quên mất hôn lễ của Tiết Kỳ rồi.

Vọng Hi c*̃ng cười, cô đồng ý rồi cúp điện thoại. Đối tượng kết hôn của Tiết Kỳ là một cô chủ của gia đình môn đăng hộ đối với anh ta, bản chất vẫn là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Cô không rõ tại sao Hoắc Kỳ lại muốn cô đi cùng, nhất là sau khi Hoắc Hiền đã biết chuyện của bọn họ.

Chẳng lẽ anh còn chưa hết thời kỳ phản nghịch, cứ nhất định phải đối nghịch với bố mình mới chịu được ư?

Vọng Hi bĩu môi, xách túi lên đi ra ngoài. Lúc cầm túi lên lại không cẩn thận, khiến đồ bên trong rơi hét ra, cô thở dài, nhặt lên rồi bỏ vào túi một lần nữa. Lúc ra ngoài rồi mới chợt nhớ là mình quên mang theo chìa khóa xe, lại phải quay về. Cuối cùng đến lúc ngồi được vào trong xe thì cô đã thấy mệt.

Hoắc Kỳ đã gọi bảo cô đi thử đồ thì nhất định đã thông báo trước với cửa hàng. Cô không có áp lực gì cả, dù sao cũng không cần cô phải trả tiền, còn được hưởng thụ dịch vụ cao cấp nhất.

Hôm nay đi ra ngoài có vẻ không thuận lợi cho lắm, trên lịch vạn sự có nói là không nên ra ngoài. Đáng tiếc cô không có thói quen xem ngày, c*̃ng không hề mê tín. Thế là, tai nạn thảm khốc xảy ra.

Lúc ấy là khi đèn đỏ vừa chuyển xanh, cô đang định lái đi thì một con mèo đột ngột ở đâu lao ra, nhảy qua đầu xe cô. Cô không kịp đánh lái, tông thẳng vào chiếc xe ngược chiều đang lao tới. Mà con mèo kia lại vẫn tiếp tục chạy ra giữa đường, thế là lại thêm nhiều xe khác cũng đâm vào nhau. Cuối cùng trở thành một vụ tai nạn liên hoàn.

Thật không may, Vọng Hi lại là người bị thương nặng nhất.

Ngay từ lúc đầu chính cô đã đâm phải một chiếc xe lớn, sau đó lại bị thêm mấy chiếc xe khác liên tục va vào, khi túi khí an toàn bung ra thì cô đã mất đi ý thức.

Tai nạn đột ngột, lúc này có người gọi 120. Tình cảnh rất hỗn loạn, cảnh sát phải vô cùng vất vả mới giữ được trật tự.

Cô vì là người bị thương nặng nhất nên được đưa đi cấp cứu đầu tiên.

Khoảnh khắc linh hồn như muốn rời khỏi cơ thể, cô hoảng hốt nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Ngay lúc mất đi ý thức, cô nhìn thấy chiếc xe lao về phía mình, trong đầu bất giác nhớ lại đêm mưa năm đó.

Có lẽ đời này cô bén duyên với mấy chuyện tai nạn xe hơi thì phải? Cô cười khổ…

Lúc Hoắc Kỳ nghe điện thoại, công ty đang tiến hành một cuộc họp. Điện thoại di động của anh đột ngột đổ chuông, anh do dự một lát rồi vẫn quyết định nghe máy.

Sau này, anh không chỉ một lần nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, thật may là anh đã đưa ra quyết định chính xác.

“A lô, sao rồi? Lễ phục đẹp không?” Anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Đối phương lại trả lời: “Xin chào anh, anh là cậu út của bệnh nhân sao? Chuyện là như này, bệnh nhân này gặp tai nạn xe, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện chúng tôi. Hiện giờ anh có rảnh không?”

Anh không thể hình dung được cảm nhận của mình lúc đó, giống như cả thế giới quanh anh đều ngừng lại. Số phận thực sự trêu người, cứ như đang tua lại thước phim cuộc đời anh thêm một lần nữa.

Đã mấy lần anh muốn nói chuyện, lại không tìm được giọng nói của mình.

“A lô, anh ơi? Anh có đang nghe máy không?”

Anh đã tìm lại được giọng nói của mình: “Vâng, xin hỏi cô ấy đang ở bệnh viện nào? Tôi lập tức tới ngay.”

Đối phương báo cho Hoắc Kỳ biết địa chỉ. Anh hít sâu một hơi, bàn giao lại cuộc họp cho thư ký chủ trì. Sắc mặt anh khó coi như vậy, không ai dám hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chỉ là một cuộc họp mà thôi.

Hoắc Kỳ chạy về phía thang máy, thang máy lại vừa hay đi lên, một bên khác thì lại vừa hay đi xuống.

Anh nặng nề đấm một cú lên vách tường, không thể không thừa nhận, có đôi khi ông trời cứ muốn trêu người ta.

Đây là tầng thứ ba mươi bảy, không thể nào chạy bộ xuống dưới. Ngoại trừ chờ đợi thang máy tới, anh không còn cách nào khác.

Hoắc Kỳ liếc nhìn đồng hồ, không kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng.

Cuối cùng cũng đợi được thang máy đến, anh xuống lầu, lái xe một mạch đến bệnh viện.

Ngã tư đầu tiên, đèn đỏ.

Ngã tư thứ hai, đèn đỏ.

Ngã tư thứ ba, đèn đỏ.

Anh lại bất lực đập lên vô lăng, mất kiểm soát, thật sự là mất kiểm soát.

Sao lại có thể trắc trở đến như vậy chứ?

Tiểu Hi bị thương có nghiêm trọng không?

Trong đầu anh tuôn ra đủ các loại suy nghĩ, trong lúc chờ đèn đỏ anh đã gọi cho Đường Gia Thụ.

Đường Gia Thụ có hơi sợ Hoắc Kỳ: “Anh Hoắc Kỳ, có chuyện gì vậy?”

Hoắc Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo hết sức có thể, nói cho cô ấy biết chuyện: “Tiểu Hi bị tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố. Bây giờ em có rảnh không, qua đó một chuyến.”

Đường Gia Thụ sợ đến mức mặt không còn giọt máu, lập tức đồng ý, ngắt điện thoại là lập tức chạy đến bệnh viện ngay.

Lúc anh đến được bệnh viện, Đường Gia Thụ đã đến, không chỉ có một mình cô ấy, mà còn có Đường Gia Hòa. Đường Gia Hòa lại đưa theo cả đám người Tiết Kỳ nữa. Anh lại là người tới muộn nhất, rõ ràng anh đã rất cố gắng chạy mà.

Đường Gia Thụ mang vẻ mặt nặng nề, đèn phòng giải phẫu vẫn đang sáng. Hoắc Kỳ ngồi xuống, muốn hút thuốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Loại chờ đợi vô dụng này là mệt mỏi nhất, thời gian dường như cũng dài hơn. Sắc mặt của cả đám đều không tốt, Đường Gia Thụ lên tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị tai nạn được?”

Cả đám người Đường Gia Hòa đều nhìn về phía Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ cúi đầu: “Không rõ nữa, tôi vốn bảo cô ấy đi thử lễ phục.”

Lúc này anh đã thấy hối hận rồi, cái lễ phục khốn kiếp ấy.

Lo lắng không yên.

Đường Gia Hòa nhận ra cảm xúc của anh, lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, Tiểu Hi là người tốt, ắt sẽ được ông trời phù hộ.”

Đường Gia Thụ nhỏ giọng cãi lại: “Tiểu Hi chẳng may mắn tẹo nào, cô ấy sống khổ như thế.”

Câu này c*̃ng không sai, không biết phải phản bác lại như thế nào.

Đường Gia Hòa đành phải giơ tay gõ đầu cô ấy một cái: “Ăn nói cho đàng hoàng.”

Đường Gia Thụ đột nhiên khóc nấc lên, cô ấy nước mắt rưng rưng hỏi Đường Gia Hòa: “Liệu có xảy ra chuyện gì không anh?”

Đường Gia Hòa lắc đầu: “Không sao đâu, không có chuyện gì đâu.”

Hoắc Kỳ im lặng không nói, anh khẽ cúi đầu, nhớ lại năm xưa. Cũng vị trí này, anh ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ biết làm một việc duy nhất là chờ đợi.

Mà lúc đó, Tiểu Hi đứng ở phía sau, chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Anh chắp hai tay lại, nhưng vô ích, trong lòng càng thấy lo lắng hơn.

“Tôi đi hút điếu thuốc.” Anh đứng dậy.

Comments