Sau khi Hoắc Kỳ rời đi, không biết cô chìm vào giấc ngủ khi nào. Mưa vẫn rơi, cùng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, cô đã nằm mơ một giấc mộng dài đằng đẵng. Mơ thấy cơn bão năm đó ập tới, cô đứng bên bờ biển, bị một cơn sóng cuốn đi.
Từ đó về sau Hoắc Kỳ không đến nữa.
Không đến một lần nào.
Cô nằm viện hai tháng, trong thẻ ngân hàng có thêm một khoản tiền đủ để cô sống được đến cả kiếp sau. Kiều Uyển thường đến thăm cô, mang theo canh bổ tự mình nấu.
Mặc dù cô chỉ là một diễn viên hạng mười tám, nhưng tin tức cô gặp tai nạn xe vẫn lên hot search một hồi, lại nhận được lời mỉa mai của Tiêu Thời.
Tiêu Thời: [May mà em chưa chết.]
Vọng Hi: [Ừ, sống tốt lắm.]
Andy lùi lại hết tất cả công việc của cô, bởi vì cô nói mình cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Andy có hơi ngạc nhiên, vốn dĩ cô ấy còn tưởng cô muốn giải nghệ luôn cơ. Dù sao thì nếu rời khỏi Tổng giám đốc Hoắc thì người như cô ở trong giới giải trí này cũng hơi khó tiến lên. Huống chi, có vẻ như cô cũng không hề yêu quý công việc này của mình cho lắm.
Vọng Hi nói: “Tôi muốn trước tiên nghỉ ngơi mấy tháng, sau đó mới tiếp tục công việc.”
Quả thật, thoạt đầu cô cũng không hề thích công việc này. Thế nhưng so với việc thất nghiệp thì có một cái nghề để làm vẫn vui hơn. Huống chi vẫn có những người xa lạ yêu mến cô, điều này thật hiếm có.
Trong tin nhắn riêng có một vài tin nhắn động viên, bảo cô nhất định phải khỏe lại. Vọng Hi lại quý trọng giống như nhặt được báu vật vậy.
Cô dùng tiền Hoắc Kỳ cho để chuyển nhà, ngày vào nhà mới lại không biết nên mời ai, suy nghĩ một hồi, vẫn chỉ gọi Đường Gia Thụ và Tiêu Thời đến.
Tiêu Thời có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời. Đường Gia Thụ vẫn luôn cố gắng để cô vui vẻ, Vọng Hi đành phải phối hợp với cô ấy, cười hệt như một kẻ khờ.
Đến tận gần nửa đêm, Tiêu Thời mới nói với cô: “Cuộc sống không chỉ xoay quanh tình yêu, không có tình yêu thì cũng không chết được.”
Vọng Hi gật đầu, cô vẫn sống tốt.
…
Ngày đó, Hoắc Kỳ ra khỏi bệnh viện, lái xe trong mưa, lại đâm vào một cái cây. Một giây đó, anh thế mà lại nghĩ thì ra có cảm giác như vậy à?
Gọi người đến kéo xe, lại báo cho công ty bảo hiểm, rồi gọi điện quấy rối Đường Gia Hoà. Đáng thương cho Tiết Kỳ, đã sắp kết hôn rồi còn bị bắt đi.
Vừa gặp, miệng Hoắc Kỳ đã như núi lở: “Tôi bị đá rồi, các cậu cứ cười đi.”
Biểu cảm của đám người trở nên nghiêm trọng. Đường Gia Hòa vỗ vỗ vai anh, nói bằng giọng nghiêm túc: “Rốt cuộc thì cậu cũng chịu buông tay.”
Vẻ mặt Hoắc Kỳ càng thêm đen.
Trong mắt của tất cả mọi người, ai cũng thấy anh và Vọng Hi không hợp nhau. Anh là ác ma, làm tổn thương con gái nhà lành.
Gì vậy chứ?
Đây chẳng lẽ không phải là chuyện anh tình tôi nguyện sao? Rõ ràng cả hai ai cũng được vui vẻ cơ mà? Anh hừ một tiếng, không rõ tại sao bọn họ lại cứ mãi ôm lấy cái suy nghĩ kỳ quái này.
Anh uống rất nhiều rượu, mơ mơ màng màng lại mơ thấy Tiểu Hi. Hôm sau Đường Gia Hòa suýt chút nữa đã đánh cho anh một trận, bởi vì anh ói cả lên người anh ta.
Hiếm khi thấy bao năm nay anh chưa từng say tới mức này.
Đường Gia Hòa ném quần áo lên đùi anh: “Bồi thường đi.”
Hoắc Kỳ còn đang đau đầu muốn chết: “Đền cho cái mới là được chứ gì?”
Anh không đi tìm Tiểu Hi nữa, đã nói đến mức này rồi thì còn có gì để tiếp tục nữa?
Tiểu Hi ở bệnh viện hai tháng, Kiều Uyển thường xuyên đi thăm cô. Sau khi cô ra viện thì chuyển nhà, gọi Đường Gia Thụ và Tiêu Thời đến chúc mừng.
Andy hỏi anh, sau này phải sắp xếp như nào.
Hoắc Kỳ nói với cô ấy, cứ tùy tình hình mà làm thôi.
Nhìn xem mà làm, nhìn xem mà làm, anh có thế nào c*̃ng không ngờ tới rằng Andy lại có thể sắp xếp cho cô nhảy vào chén rượu của người khác. An Nhiên vẫn đi theo cô, lo lắng đến phát điên luôn, lúc tuyệt vọng thì chuyện gì cũng dám thử, bèn gọi cho anh.
“A lô, Tổng giám đốc Hoắc, chị Tiểu Hi không ổn rồi.”
Anh giật mình sợ hãi, gì gọi là không ổn?
An Nhiên lắp ba lắp bắp nói lại hết đầu cua tai nheo, lúc đầu chỉ là bữa tiệc cùng đoàn phim, không hiểu vì sao cuối cùng lại thành như vậy.
Hoắc Kỳ không nói gì, cúp điện thoại rồi vội đi ra ngoài, vừa gọi cho Đường Gia Thụ, mặt khác thì gọi cho thư ký.
Đường Gia Thụ còn đang ngủ mơ, tức đến nghẹn: “Anh lại làm sao nữa?”
Hoắc Kỳ nói: “Tiểu Hi không ổn, bị người ta đưa đi rồi.”
Đường Gia Thụ hơi ngớ người, tỉnh khỏi cơn mơ, dậy đi tìm người.
Vọng Hi thần trí mơ hồ, cảm thấy trong người khô nóng, một lúc sau mới ý thức được rượu mình uống có vấn đề. Tay cô không còn chút sức lực nào, cố kéo áo của mình lên, đầu óc lại nhớ tới Hoắc Kỳ.
Khả năng là gặp báo ứng rồi đi. Tự tạo nghiệt, bây giờ phải trả lại.
Những người kia đang cười, muốn tới gần cô. Về sau không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, hình như cửa thủy tinh bị vỡ. Có người khẽ thở dài, bế cô lên ôm vào lòng.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, hơi thở quen thuộc kia càng như hơi cay khiến cô ch** n**c mắt. Cô đưa tay lay áo Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ quát: “Đừng nhúc nhích.”
Cô ngoan ngoãn thả tay ra, ngẩng đầu, đôi mắt mê ly nhìn anh: “Tay đau.”
Trái tim Hoắc Kỳ thắt lại, anh thả cô ngồi ở ghế lái phụ, cài dây an toàn rồi mới kiểm tra tay của cô. Cô mặc áo dài tay, trong lòng bàn tay có một vết sẹo, dọc theo cánh tay đi lên c*̃ng có một vết sẹo dữ tợn.
Cô không biết chuyện gì, bỗng nhiên cảnh giác, liền vung tay đấm đá, la lên bảo đừng chạm vào mình.
Hoắc Kỳ vẫn chưa đến mức biế.n thái như vậy. Anh cười tự giễu, lái xe đến bệnh viện tư nhân của nhà Tiết Kỳ.
Bác sĩ nhận ra anh, c*̃ng nhận ra Vọng Hi. Mặt Hoắc Kỳ xám xịt, bác sĩ im lặng tăng tốc độ xử lý, tiêm thuốc cho cô.
Mãi lâu sau, Hoắc Kỳ hỏi: “Lúc trước cô ấy gặp tai nạn xe, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ kiểm tra mọi thứ xong: “Anh Hoắc, cô Vọng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cánh tay bị thương tương đối nghiêm trọng, có tổn thương đến thần kinh, nhưng không ảnh hưởng lớn tới sinh hoạt thường ngày.
Hoắc Kỳ gật đầu, Vọng Hi yên lặng nằm ngủ ở đó, đã sáu tháng rồi bọn họ không gặp nhau.
Anh vươn tay ra, rồi lại buông xuống.
Comments