Chương 6: Vận mệnh

Chương 6: Vận mệnh

Mùa hè năm đó có cơn bão tràn qua, quật ngã một cái cây lớn cạnh nhà của Vọng Hi. Cây to chắn ngang giữa đường, cực kì nguy hiểm.

Năm đó cô về đến nhà, phát hiện ra người bố từ trước đến nay chẳng bao giờ thân thiện đã biến thành một thi thể nằm trên sàn nhà, trong tay còn cầm một chai bia uống được một nửa. Bia vẩy trên sàn nhà, bọt bia để lại một hình vòng cung cạnh đó.

Vọng Hi đẩy cửa ra liền ngẩn người, xong thì lại tỉnh táo lạ thường đi gõ cửa nhà cô hàng xóm.

Về sau tất cả dường như đều là hư ảo.

Hạ táng, cảnh sát, gọi điện thoại cho người mẹ đã lâu không liên lạc…

Giọng nói của mẹ cô vẫn cứ dịu dàng hệt như trước đây: “Tiểu Hi.”

“Mẹ, bố chết rồi.” Cô nhớ được bản thân đã nói như vậy.

Ở trong điện thoại, mẹ của cô im lặng thật lâu, hẳn là đang bàn bạc với bà ngoại.

Lúc sau bà nói: “Tiểu Hi, con có muốn đến ở với mẹ không?”

Cô nhớ rất rõ, đường dây của điện thoại cố định được cuộn thành một vòng tròn treo trên trần, cô bình thản nhìn vòng dây đang đung đưa kia rồi nói: “Dạ.”

Năm đó, Vọng Hi mười bốn tuổi.

Bố mẹ ly hôn từ nhỏ, bố cô lúc nào cũng say rượu, thỉnh thoảng cô lại nghĩ, vì sao bố cô lại không biến mất luôn đi nhỉ?

Có thể là trời cao nghe thấy được lời cô khẩn cầu, cho nên đưa bố cô đi.

Mẹ nói sẽ có một người chú tới đón cô.

Người chú kia trông khá ưa nhìn, đeo kính đen, trên người mặc một chiếc áo jacket cũng màu đen, hỏi cô: “Em chính là Vọng Hi?”

Lúc anh nói chữ “Hi”, phát âm rất êm tai.

Vọng Hi gật đầu.

Anh nói: “Tôi là chú của em, mẹ em bảo tôi tới đón em.”

Anh nói xong thì đưa di động tới bên tai cô, giọng nói ấm áp dịu dàng của mẹ cô truyền tới: “Tiểu Hi à, con đi cùng với chú này nhé, không cần phải sợ đâu.”

Người chú ấy mở cửa xe ra, lại không để cho cô mang theo bất kỳ cái gì.

Thay vào đó, anh nói: “Đến lúc đó mua thêm cho em được không?”

Lúc anh nói lời này, khóe miệng hơi cong lên, âm cuối cũng hơi cao.

Vọng Hi gật đầu: “Ừm.”

Người chú ấy xoay tay lái ô tô, c*̃ng xoay chuyển bánh răng vận mệnh của cô.

Tất cả những gì quen thuộc đều đang dần lùi lại phía sau, cái cây chắn ngang đường kia giờ chỉ còn lại một nửa, c*̃ng chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại, thoát hẳn ra khỏi cuộc sống của Vọng Hi, thay vào đó là một tòa biệt thự tráng lệ.

Vườn hoa trong biệt thự có một bụi hoa hồng đỏ, bên cạnh bụi hoa hồng là một con mèo trắng mập mạp đang say ngủ trên cửa sổ.

Cửa chậm rãi mở ra, là cánh cửa vận mệnh của cô.

Vọng Hi đột nhiên mở mắt, nhìn lên trần nhà màu trắng mà thất thần mất mấy giây. Cô xoay người rồi ngồi dậy, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, chín giờ hai mươi phút.

Trong điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ của Đường Gia Thụ.

Cô gọi lại: “Alo, sao thế?”

Giọng nói của Đường Gia Thụ nghe không giấu được sự hứng khởi: “Ngôi sao nổi tiếng à, có rảnh không? Đến làm người mẫu cho mình một ngày đi.”

Vọng Hi xoay người xuống giường: “Chia tay rồi hả?”

Đường Gia Thụ ừ một tiếng, Vọng Hi rất muốn trợn mắt, nhưng vẫn nhịn lại được. Cô chỉ đoán thôi cũng biết, chắc chắn là Giản Trình Ý lại chia tay với cô bạn gái nhỏ kia rồi.

Vọng Hi mở cửa phòng ngủ ra, đi tới phòng khách, vừa đi vừa thở dài chán nản: “Cậu nói xem, cậu đang làm gì vậy hả đồ ngốc?”

Đường Gia Thụ từ chối đáp lời: “Nhanh lên nào, tớ bao cơm.”

Đường Gia Thụ cúp điện thoại rồi, Vọng Hi ném di động lên ghế sofa, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì thay một bộ quần áo khác, trước khi đeo khẩu trang còn bỏ vào miệng một viên kẹo sữa thỏ trắng to đùng.

Đi ra ngoài thì đã là chín giờ bốn mươi, tới được phòng làm việc của Đường Gia Thụ là mười giờ hai mươi rồi.

Có người còn tới trước cô một bước, Vọng Hi cố gắng đè nén xúc động muốn trợn mắt lại.

Ngược lại, Giản Trình Ý lại trêu chọc trước: “Vọng Hi, sao em chẳng có chút phong thái nào của một ngôi sao nữ vậy?”

Vọng Hi không muốn để ý tới kẻ này, trước khi quay người đi vào bên trong vẫn không kiềm chế được mà ném một cái gối vào anh ta.

Đường Gia Thụ cười: “Tiểu Hi mau tới đây, đây là mấy bộ trang phục tớ mới thiết kế, cậu mau mau thử xem nào.”

Vọng Hi liếc mắt nhìn năm bộ đồ treo trên giá, không nói gì, cầm bộ đầu tiên đi phòng thử đồ.

Bộ đầu tiên là một chiếc váy liền thân màu trắng, trước ngực đính một cái nơ bướm lớn bằng ren.

Vọng Hi thay đồ xong bước ra, Giản Trình Ý c*̃ng vào trong phòng, chậc chậc vài tiếng: “Anh nói mà, tên Hoắc Kỳ này sinh năm Tuất à?”

Chiếc váy liền này là loại cúp ngực, mà trước ngực cô, từ xương quai xanh đến phía sau lưng là một mảng vết đỏ lớn, cảm giác tồn tại quá lớn.

Trước đó mải thay quần áo, cô c*̃ng không để ý tới.

Vọng Hi hất giày cao gót lên, chiếc giày bay về phía Giản Trình Ý. Giản Trình Ý né người tránh đi, làm động tác giơ tay đầu hàng: “Được được, anh không nói nữa, có chuyện gì thì cũng từ từ, anh đây không đánh lại được em.”

Đường Gia Thụ – kẻ ăn cây táo rào cây sung ở bên cạnh cười không ngừng.

“Ừm, tớ cảm thấy vẫn oke lắm.” Đường Gia Thụ đã đánh giá tác phẩm của mình như thế.

Giản Trình Ý phụ họa theo cô ấy: “Ừm, anh cảm thấy cũng được, đẹp.”

Vọng Hi im lặng: “Có thì cũng là do tớ đẹp, cái nơ bướm bằng ren to oành này là gì vậy?”

Đường Gia Thụ vô tội mở to mắt nhìn: “Tớ cảm thấy rất đẹp mà?”

Giản Trình Ý vỗ tay phụ họa: “Anh cũng cảm thấy thế.”

Vọng Hi không muốn nói chuyện với hai người này nữa.

Giúp bạn mình thử xong mấy bộ trang phục thì cũng đã mười hai giờ bốn mươi rồi.

Vọng Hi tức giận nói: “Phát cơm đi chủ thầu!”

Đường Gia Thụ vịn lấy vai của cô, đẩy cô đi ra ngoài: “Đi thôi, hôm nay Giản Trình Ý mời khách.”

Vọng Hi chỉ biết nhìn trời.

Giản Trình Ý nói: “Đi thôi, hôm nay đền bù cho các em.”

Bữa cơm này cũng tạm coi như bình thường, đủ để cho Vọng Hi ăn đến no bụng.

Mà hai kẻ ngốc Đường Gia Thụ và Giản Trình Ý ngồi đối diện cô thì:

“Nào, ăn cái này đi.”

“Ăn ngon á!”

Vọng Hi chỉ cảm thấy mình nên có mắt như không.

Vừa hay đúng lúc này Andy gọi điện thoại cho cô, cô cứ như vậy lấy cớ chuồn mất.

Andy nói: “Trước khi vào đoàn, tôi đã nhận được thông báo về một chương trình giải trí. Không cần làm gì cả, chính là kiểu làm bình hoa mà cô thích nhất.”

Comments