Hoắc Kỳ đưa mấy mẹ con các cô về nhà họ Hoắc xong, sau đó mới đi ra ngoài.
Lúc xuống xe, Kiều Uyển còn cảm thán: “Thật sự là làm phiền Tiểu Kỳ quá rồi, người trẻ tuổi phải ra ngoài chơi với bạn bè thật nhiều vào mới được.”
Vọng Hi hơi nghiêng đầu, trông thấy xe của Hoắc Kỳ biến mất tại chỗ rẽ.
Kiều Uyển nhét cho tủ quần áo của Vọng Hi chật cứng xong thì vô cùng vui vẻ, Vọng Hi cũng cười theo.
Đêm hôm đó, cô ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, không hề ngạc nhiên khi cô lại bị mất ngủ.
Không biết chìm vào giấc ngủ khi nào, nhưng trời còn chưa sáng, cô đã mở mắt ra.
Trong đêm đen mờ ảo, cô lại nghe thấy tiếng Hoắc Kỳ đang ngâm nga một bài hát.
Vọng Hi kéo chăn lên cao, rồi chùm luôn qua tai, giọng của Hoắc Kỳ càng lúc càng to, sau đó cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cuối cùng thì yên tĩnh hẳn.
Vọng Hi trở mình, lại kéo chăn xuống, thở dài một tiếng.
Ngày đó Hoắc Kỳ ngủ đến giữa trưa mới rời giường, đầu tóc rối bời, lúc đi xuống lầu thì bị ông cụ Hoắc sầm mặt dạy dỗ một trận, Lý Văn Thu bèn nói đỡ cho anh: “Ông bớt giận, Tiểu Kỳ còn trẻ mà.”
Hoắc Hiền vẫn mang vẻ mặt không vui như cũ: “Trẻ à, hồi tôi còn trẻ như nó, tôi đã tiếp quản công ty rồi.”
Hoắc Kỳ buông một câu: “Vâng, lúc ấy bố kết hôn rồi chẳng vậy.”
Anh vừa nói ra câu này, vẻ mặt của Lý Văn Thu và Hoắc Hiền lập tức thay đổi.
Vọng Hi đại khái cũng từng nghe nói, Lý Văn Thu là mối tình đầu của Hoắc Hiền, nhưng hai người lại không thể ở bên nhau. Sau này, khi vợ của Hoắc Hiền qua đời, ông ấy mới tiến tới với Lý Văn Thu.
Hoắc Hiền lườm anh một cái, nghiêm nghị nói: “Mày đừng có ăn làm gì, cút, mau cút đi cho tao!”
Hoắc Kỳ nghĩ ông ấy nói thật bèn đứng lên, cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Vọng Hi không dám ho he, chỉ dám liếc mắt nhìn theo bóng dáng Hoắc Kỳ dần biến mất. Lúc anh đóng sập cửa, tiếng động rất lớn, Vọng Hi đã nghĩ cậu út này nhất định là không thích mấy mẹ con nhà cô rồi.
Hoắc Kỳ biến mất vài ngày, mấy ngày đó ở trong nhà luôn luôn rất căng thẳng áp lực. Ngày ngày Vọng Hi ở đó đều như đang ngồi trên bàn chông, đáng tiếc là không thể tránh đi đâu cả.
Hàng ngày Kiều Uyển cũng sẽ theo thông lệ hỏi thăm cô một chút xem cô thế nào, Vọng Hi chỉ trả lời là rất tốt.
Kỳ thật c*̃ng không tốt lắm, ví dụ như cô không cần đến trường đi học sao?
Cô lại c*̃ng không tiện mở miệng nói chuyện này với Kiều Uyển.
Khi Hoắc Kỳ trở lại, thời gian cũng đã qua một tuần lễ.
Sắc mặt Hoắc Hiền đã dịu đi mấy phần, trên mặt Hoắc Kỳ thì lại không thể hiện thái độ gì cả, lại là dáng vẻ hài hòa như lúc trước.
Hoắc Kỳ ngâm nga bài hát, bảo thím Vương làm một bát canh sườn. Lúc đảo mắt thì trông thấy Vọng Hi ngồi ở một góc sô pha, lại nhớ tới cô em gái nhỏ của Đường Gia Hòa.
Hoắc Kỳ hỏi Kiều Uyển: “Chuyện đi học của Tiểu Hi vẫn còn chưa quyết định ạ?”
Kiều Uyển “ôi chao” một tiếng, mới phản ứng kịp: “Chị quên mất chuyện này, ngày mai chị sẽ đưa con bé đi xem thử.”
Kiều Uyển giống như là một đóa hoa trong nhà kính, có rất nhiều chuyện bà không hề am hiểu, ví như hoạt động xã giao kết bạn chẳng hạn.
Hoắc Kỳ dường như cũng biết chuyện này, anh suy nghĩ một chút rồi chủ động nhắc tới vấn đề này.
“Để em đi, đợi lát nữa em sẽ chở con bé đi. Em sẽ chở con bé đến chỗ Đường Gia Hòa và em gái của cậu ấy, cũng dễ cho hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Kiều Uyển vô cùng cảm kích, liên tục nói cảm ơn anh.
Vọng Hi len lén nhìn Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ thì mỉm cười rạng rỡ.
Hoắc Kỳ ăn cơm xong thì lập tức đưa Vọng Hi đi ra ngoài.
Lúc Vọng Hi kéo cửa bên tay lái phụ ra rồi lên xe, Hoắc Kỳ gọi cô: “Này…”
Vọng Hi ngơ ngác nhìn anh không hiểu chuyện gì, anh bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, cháu ngồi đi, đai an toàn.”
Vọng Hi cúi đầu cài đai an toàn, Hoắc Kỳ nghiêng người sang giúp cô thắt chặt đai.
Hoắc Kỳ bắt đầu nói chuyện phiếm: “Tiểu Hi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Vọng Hi nói: “Mười bốn ạ.”
Hoắc Kỳ gật đầu, xoay tay lái khởi động xe.
“Vậy thì chắc đang học lớp 8 nhỉ?”
Vọng Hi gật đầu: “Vâng.”
Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn kính chiếu hậu ngoài cửa sổ xe bên cạnh, còn nói: “Thành tích chắc là rất tốt ha.”
Vọng Hi cúi đầu đáp: “Cũng tạm ạ.”
Giọng nói của Hoắc Kỳ tràn ngập ý cười: “Không cần khiêm tốn, học tập cho giỏi vào.”
Vọng Hi trả lời: “Vâng.”
Hai người trò chuyện được câu được câu không, chớp mắt cả hai người đã đến cổng trường học.
Trên đường đi, Hoắc Kỳ gọi điện thoại cho bạn của mình, lúc này bạn anh c*̃ng đang ở cổng trường học.
Bạn của anh chính là người tên Đường Gia Hòa kia, lúc bước từ trên xe xuống, cà lơ phất phơ quét mắt nhìn Vọng Hi, nói: “Ái chà, em xinh gái này ở đâu ra vậy?.”
Vọng Hi ngước mắt nhìn anh ta, anh ta cười: “Ôi, đúng là xinh gái thật đấy.”
Hoắc Kỳ huých vào cùi chỏ của anh ta một cái: “Nói nhảm cái gì đó? Đi thôi.”
Trường này là trường học tư, gia đình của Đường Gia Hòa nắm đa số cổ phần. Anh ta đi thẳng đến tìm hiệu trưởng, cứ thế trực tiếp xếp cho Vọng Hi vào học cùng lớp với Đường Gia Thụ.
Đường Gia Thụ là một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, biểu cảm vô cùng sinh động, vừa nhìn thấy Đường Gia Hòa đã liếc mắt lườm anh ta.
Thoạt nhìn, Vọng Hi đã cảm giác có lẽ hai người các cô không dễ thân.
Nhưng cô đã sai rồi, Đường Gia Thụ chẳng khác nào gà mẹ bảo vệ gà con, che chở cho cô mọi lúc mọi nơi.
Cho đến khi hai mươi tư tuổi, các cô vẫn là bạn bè.
Comments