Ba năm sau đó, Tướng quân tử trận trên chiến trường. Trường Công chúa khóc lớn ở trên linh đường, nàng vừa khóc vừa ôm đứa con vừa mới sinh, vừa giơ cao hổ phù trên đầu:
"Ta và tướng quân phu thê đồng lòng, vinh nhục cùng chia. Từ hôm nay, các ngươi phải sửa miệng gọi ta là chủ tử. Phủ Tướng quân này là của chàng, hai mươi vạn binh này là do chính tay chàng dẫn dắt. Ta phải thay chàng giữ gìn thật tốt!"
Từ đây Triều Nguyệt nắm chắc binh quyền trong tay. Mà dường như hoàng đế thất điều đó thật đáng để vui mừng. Điều này vô hình trung lại tạo thêm một tầng áp lực cho thái tử. Từ nhỏ, hắn đã bị người tỷ tỷ này so sánh đến mức chui xuống bùn đất, dốc hết sức lực cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng. Chỉ có những kẻ bò dưới đáy bùn lầy mới có thể tìm thấy sự đồng cảm.
Thái tử là như vậy.
Từ Mạc Lý cũng là một kẻ như thế.
Hắn tự biết đã trộm quá nhiều thứ, dù cao cao tại thượng nhưng vẫn luôn sợ một ngày sảy chân sẽ vạn kiếp bất phục. Mà hoàng đế và trưởng công chúa đều không phải là những người dễ dàng bỏ qua. Chỉ còn cách ngả về phía Đông cung, diễn một màn kịch cùng thái tử.
Ai ai cũng biết bọn họ bất hòa, Nào biết được tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là để người đời truyền tai nhau, diễn màn ly gián, từng bước leo lên vị trí cao, sau đó tất nhiên mà đánh vào thế lực của trưởng công chúa.
Đáng tiếc thay...
Từ Mạc Lý dùng hết bản lĩnh cũng không khiến Triều Nguyệt nhìn hắn bằng con mắt khác, hắn tạo dựng hình tượng người chồng yêu vợ, dùng văn chương của Kỷ Ngọc Tư khiến triều đình phải kinh ngạc. Vậy àm Triều Nguyệt vẫn luôn thờ ơ.
Cho đến khi ta "chết đi sống lại", phủ Thượng thư mới nhận được tấm thiệp mời đầu tiên của công chúa. Từ Mạc Lý muốn đi cùng ta. Hắn từng phong độ đến thế, ngọc thụ lâm phong, một diện mạo tốt tựa như trích tiên, tỷ tỷ ta vừa nhìn thấy đã động lòng.
Nhưng hiện tại, hắn gầy đi thấy rõ, gò má nhô ra, dưới mí mắt có quầng thâm rõ rệt, cả người ở trong trạng thái nóng nảy dễ giận, tướng mạo cũng có phần thay đổi.
"Nhược Ỷ, nàng phải tiến cử ta cho công chúa."
Từ Mạc Lý nói: "Hoàng đế tin vào phương thuật nhất, con ngựa kia trúng độc phát điên, đám người hầu đều rơi xuống vực chết, nàng lại có thể sống sót, ngay cả cánh tay đã đứt cũng mọc lại được. Đây là thần tích! Dân gian đã có người coi nàng là đại diện của thần quan, lời nàng nói, công chúa nhất định sẽ tin. Nàng cứ nói, 'Muốn thành đại nghiệp, cần có quý nhân tương trợ'!
"Mà ta, chính là quý nhân đó..."
Ta nhấp một ngụm trà, khẽ rũ mắt, giọng điệu mờ mịt:
"Vì sao phu quân biết, ngựa bị trúng độc?"
Từ Mạc Lý đã nhiều ngày không có được một giấc ngủ trọn vẹn. Trong mộng đều là những tháng ngày còn trẻ, hắn bất tài bị đè xuống đánh roi, ai ai cũng coi thường hắn, phụ thân cũng thường thở dài trước mặt hắn, những ánh mắt và lời nói lạnh lùng mà hắn không muốn đối mặt nhất. Thêm vào đó, Kỷ Ngọc Tư lại đột ngột qua đời, hắn không dám lên triều, chỉ đành cáo bệnh dưỡng sức.
Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm trong cơn ác mộng:
"Sớm biết nàng ta là kẻ không biết cố gắng, sức lực có hạn, không nên ép buộc nàng ta quá...
"Đồ phế vật này, muốn chết cũng phải viết xong Thời Sơ Sách rồi mới được chết chứ!"
Hiện tại, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dần trở nên âm trầm, đột ngột giật lấy chén trà ném vào tường:
"Sao nàng lại trở nên khó nói chuyện như vậy? Nữ đức từng học chui hết vào bụng chó rồi hả?”
"Ta là phu quân của nàng, ta nói gì, nàng cứ nghe theo là được, đâu ra lắm vấn đề như vậy?"
Ta không nói gì. Chỉ đang nghĩ về con ngựa kia. Trúng độc hẳn là do Liễu Chi hạ, mục đích của ả rất dễ đoán, trước tiên giết tỷ tỷ ta, sau đó giết Kỷ Ngọc Tư.
Ta tìm thấy rất nhiều ngân phiếu và biên lai trong phòng ả, đều là đưa cho mấy vị tiên sinh kể chuyện có tiếng ở kinh thành. Đến lúc đó, ả sẽ tuyên dương rầm rộ, truyền ra danh tiếng "khắc nữ nhân" của Từ Mạc Lý, ả ta có thể làm chính thê như ý nguyện rồi.
Nhưng những mưu tính này, Từ Mạc Lý cũng biết sao? Hay là hắn cũng tham gia vào đó?
Ta gần như không rét mà run. Từ Mạc Lý trấn tĩnh lại, hắn tiến lên vài bước, v**t v* tóc ta. Bàn tay dừng lại trên đôi hoa tai ngọc lan ta đeo sáng nay, lay nhẹ hai cái, giống như một con rắn độc quấn lấy con mồi, chắc chắn ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
"Nhược Ỷ, ta và nàng là phu thê, vinh nhục cùng hưởng. Để ta như ý nguyện, cũng là để nàng được như nguyện. Liễu Chi nói, nàng đã quên hết chuyện cũ, đã quên rồi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, có được không?"
Giọng hắn trở nên ôn hòa:
"Làm một việc mà một người vợ tốt nên làm. Ta là phu quân của nàng, lẽ nào ta lại hại nàng sao? Nàng biết đấy, ở tiệm ngọc, ta đã nhất kiến chung tình với nàng, vì nàng mà từ chối bao nhiêu mối hôn sự, trời đất bao la, ta chỉ cần một mình nàng thôi, Nhược Ỷ à."
Hắn chính là kẻ như vậy, dỗ ngọt khiến a tỷ của ta động lòng sao? Sát ý trong lòng ta ngày càng nồng đậm, nụ cười trên má lõm xuống càng sâu:
"Phu quân đối với ta đúng là tình sâu nghĩa nặng, sao Nhược Ỷ lại không biết chứ? Phu quân yên tâm, ta làm theo là được."
Sân khấu trong phủ công chúa này—— Vốn dĩ là vì ngươi mà dựng lên mà!
Từ Mạc Lý đứng dậy rời đi.
Ta ở phía sau sưng hắn gọi với: "Liễu Chi bệnh rất nặng, phu quân, chàng không đi thăm nàng một chút sao?"
Hắn dừng bước: "Đã là nha đầu hầu hạ bên cạnh nương tử thì có quan hệ gì với ta?"
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng vỡ vụn, tựa như tiếng gạch đá, cát bụi ào ào rơi xuống.
"Nhưng mà phu quân, triệu chứng của nàng ấy, hình như rất giống chàng đó."
Ta chống má, nhìn ngọn nến lay động trên bàn, vô tình nói:
"Đều là nửa đêm gặp ác mộng, cả ngày lẫn đêm không ngủ được. Phu quân đã mời rất nhiều danh y, vậy thì cũng tiện thể xem bệnh cho Liễu Chi đi. Đáng thương quá, cả người đều gầy đi nhiều rồi."
Từ Mạc Lý xoay người lại, ánh mắt hắn u ám, cả khuôn mặt trầm xuống như muốn nhỏ ra nước, giống như một con rắn độc phát ra ánh sáng xanh lục lấp lánh:
"Thật sao?”
"Nàng bị bệnh trước, sau đó ta cũng bị bệnh. Lại có chuyện trùng hợp như vậy!"
Từ Mạc Lý đi rồi. Ta đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài——
Ngoài cửa sổ không một bóng người nhưng hoa cỏ bên dưới lại tàn lụi thành từng mảng, tựa như bị người ta hung hăng giẫm đạp. Mà càng kinh hãi hơn là, trên mặt tường xây bằng gạch đá xanh, có một vết móng tay cào vô cùng rõ ràng.
Vết cào kéo dài ra bên ngoài, còn mang theo chút máu, hiện ra màu đen nhàn nhạt đáng sợ.
Cổ trùng trong tay áo rục rịch. Ta đè nó xuống, lộ ra một nụ cười chân thành:
"Không vội, cứ để đôi uyên ương này từ chém giết nhau trước đã."
Comments