Chương 11

Chương 11

12

Trước yến tiệc ngắm mai, Liễu Chi bên cạnh ta đã mất tích.

"Một nha hoàn cũng đáng để nàng phí tâm như vậy. Ta nói, nàng chính là đối xử với nàng ta tốt quá rồi, ngay cả khế ước bán thân cũng đã sớm đưa, đây còn không phải là người ta một thân tự do, trong mắt trong lòng tự nhiên không có chủ tử, có thể muốn đi đâu thì đi đó."

Từ Mạc Lý cài lên tóc ta một cây trâm bạc dùng cho nghi thức tế lễ, thấy ta mặc áo trắng tóc đen vô cùng thánh khiết, tất cả trang phục đều phỏng theo thần quan mà làm. Hắn hài lòng gật đầu, tùy ý lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

"Nếu phu nhân lo lắng cho nàng ta đến vậy, thì việc này cứ giao cho vi phu đích thân điều tra."

Hắn mân mê mấy vòng chuỗi kim tinh tử đàn trên cổ tay, bên dưới che giấu một vết sẹo sâu đến tận xương. Đến giờ vẫn còn âm ỉ đau nhức.

『Đồ tiện nhân!』

Từ Mạc Lý nghiến răng nghiến lợi. Hắn lại nhớ đến buổi tối mấy ngày trước, hắn chạy đến chất vấn Liễu Chi:

"Có phải ngươi đã hạ độc ta rồi không? Tức giận vì mấy ngày nay ta đều ở trong phòng Nhược Ỷ! Nhưng ta căn bản còn chưa chạm vào nàng ta, sao bây giờ ngươi càng ngày càng quá đáng, dám đánh chủ ý tới..."

Nữ tử dịu dàng thanh lệ trong ký ức lại như biến thành một người khác. "Liễu Chi" ngày đêm bị ác mộng quấn thân. Nàng lại từng học qua độc trùng, uống rất nhiều loại thuốc kỳ quái, còn tự rạch tay cho máu chảy ra nhưng thế nào cũng không tra ra vấn đề. Cả người tóc tai rũ rượi, hình dạng như ác quỷ.

"Ân Nhược Ỷ, Ân Nhược Ỷ!"

Nàng ta hét lên một tiếng cắt ngang: "Trong lòng ngươi chỉ có nàng ta thôi đúng không? Ta còn thấy kỳ lạ, một người đang yên đang lành, sao có thể chết rồi sống lại, có phải ngươi đau lòng rồi, ngươi hối hận rồi?! Ngươi quên những lời đã hứa với ta rồi đúng không?"

Trên trán Từ Mạc Lý nổi đầy gân xanh. Dùng chút kiên nhẫn ít ỏi giải thích:

"Ngươi đang oan uổng cho ta. Ngươi biết rõ ta cưới nàng ta là vì ngươi, nếu nàng ta không gả vào, với thân phận của ngươi, ngay cả vị trí thị thiếp cũng không có phần bước vào từ cửa hông. Chẳng phải đã nói rồi sao, đợi thời cơ chín muồi, sẽ nâng ngươi lên làm bình thê."

Thần trí Liễu Chi hoảng hốt. Trong đầu quanh quẩn toàn là cảnh tượng trong phòng hôm đó, ta cùng Từ Mạc Lý thân mật. Đôi mắt nàng ta bị tơ máu trải đầy, vừa la hét vừa khóc:

"Cái gì là vì ta?”

"Rõ ràng là 'ta' giết thủ lĩnh quân phản loạn, trong tay còn có tín vật của hắn. Ngươi muốn công huân, mà cách tốt nhất để nuốt trọn nó chính là cưới nữ nhân này cưới về nhà. Nhưng Từ Mạc Lý, ta không phải những nữ tử bị vây khốn trong hậu trạch, ngươi dám vi phạm lời thề, có tin ta chọc thủng…”

Bọn họ cãi nhau rất dữ dội. Cho đến khi câu nói này thốt ra, Từ Mạc Lý giận tím mặt

“Chát……”

Một tiếng bạt tai vang dội. Từ Mạc Lý không thể nhịn được nữa, tiến lên bóp chặt lấy cổ Liễu Chi, cả khuôn mặt nổi đầy gân xanh, dữ tợn lại cuồng nộ, nói:

"Ta thấy ngươi thật sự điên đến mức mơ hồ rồi. Ngươi dám để chuyện này lộ ra? Ngươi muốn dùng chuyện này uy h**p ta? Ngươi nằm mơ!"

Bọn họ đều liên tiếp gặp ác mộng. Không phân rõ ranh giới giữa hiện thực và hư ảo, đã không thể tỉnh táo mà nói chuyện thật tử tế.

Tay Từ Mạc Lý ngày càng dùng sức. Cho đến khi Liễu Chi sắp nghẹt thở, nàng ta mới liều mạng giãy dụa, phun ra một luồng khí độc khiến Từ Mạc Lý buộc phải buông tay. Sau đó, nàng rút trâm cài đầu, hung hăng cào rách mặt người trước mắt rồi nhảy qua cửa sổ đào thoát, từ đó biệt vô âm tín.

Ngay sau khi Liễu Chi mất tích, bệnh trạng của Từ Mạc Lý liền có chuyển biến thuyên giảm. Hắn càng thêm khẳng định là do nàng ta đã giở trò.

“Nhược Ỷ, nàng yên tâm, vi phu nhất định sẽ tìm ra nàng ta! Hiện giờ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, hãy theo ta đi dự yến tiệc, nếu không sẽ trễ giờ mất.”

Trưởng công chúa Triều Nguyệt yêu thích hoa mai,  mẫu thân của nàng từng thề non hẹn biển cùng đương kim hoàng đế giữa tuyết trắng hồng mai. Mỗi năm đến kỳ tuyết phủ, hoàng thượng đều phá lệ khoan dung với nàng hơn thường lệ.

Triều Nguyệt nhân dịp ấy, hàng năm đều mở tiệc thưởng mai, mời những người hoặc cần lôi kéo, hoặc có ảnh hưởng sâu rộng trong triều. Mà sau mỗi yến tiệc, quan chức triều đình cũng luôn có biến động.

Con đường từ phủ Hàn Lâm đến phủ công chúa, trong lòng Từ Mạc Lý đã ngẫm nghĩ qua vô số lần. Hắn nằm mơ cũng muốn bước vào, xuyên qua mười dặm hành lang vào đình đài rồi bước qua ba cánh cửa viện, đi về hướng tây nam, nơi đó có một thư phòng. Trong phòng có con dấu của công chúa.

Chỉ cần đánh cắp, không, không cần đánh cắp, như vậy mạo hiểm quá lớn. Chỉ cần đóng dấu lên giấy trắng rồi bắt chước chữ viết của công chúa là có thể bịa đặt ra một vụ mưu phản.

Hoàng đế có thương yêu nữ nhi này đến mấy, có nhớ thương thê tử đã khuất đến mấy thì thân cũng vẫn là một vị đế vương, không cho phép kẻ khác say giấc nồng trên long sàng, nhúng chàm hoàng quyền.

Từ Mạc Lý hận Triều Nguyệt.

Người như tên, nàng thật giống trăng trên trời, trắng trong, xinh đẹp, kiêu ngạo, quanh thân toát ra ánh sáng uy nghiêm, trong tay nắm giữ sinh tử đại quyền. Khiến hắn thấy mình chẳng là cái thá gì cả.

Thuở nhỏ, Từ Mạc Lý lẽ ra nên ở thượng thư phòng đọc sách cùng các hoàng tử. Nhưng chỉ vì ở Ngự Hoa Viên tùy tiện đánh mắng một cung nữ. Triều Nguyệt không những đẩy hắn ngã xuống đất mà còn tố cáo lên hoàng đế.

Hắn sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó. Đầu ngẩng cao, đôi mày kiêu ngạo của nữ tử nhìn hắn từ trên cao xuống:

"Từ thượng thư sao lại sinh ra một đứa con như ngươi? Ngươi dám bước vào hoàng cung một bước nữa, bản công chúa gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần."

Nàng dám sao? Nàng có thể sao?

Một nữ nhân mà lại có hành vi thô lỗ như vậy; roi quất lên vun vút; nói chuyện sao dám lớn tiếng như thế, không hề nhường nhịn; lại không mặc xiêm y nữ tử đoan chính, áo quần không ra thể thống gì. Nàng không sợ không ai thèm lấy sao? Đồ cọp cái, sư tử Hà Đông này, nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một con kiến vậy.

Nhưng cứ như thế——

Từ Mạc Lý không phản kháng được. Hắn bị phụ thân lôi ra khỏi hoàng cung, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chế giễu, nhạo báng mà nhìn hắn, giống như xem hề trên sân khấu. Ngay cả cung nữ bị đánh đến máu me đầm đìa, trước khi bị khiêng đi cũng hướng về phía hắn mà nhổ một bãi nước bọt từ phía xa.

"Mặt mũi Từ gia đều bị ngươi làm mất hết sạch rồi!"

Phụ thân che mặt, hung hăng véo hắn mấy cái. Nhưng Từ Mạc Lý không phục.

Trong lòng hắn, con người sinh ra đã phân chia thành năm bảy loại, hắn đầu thai vào giới quan lại quý tộc, đương nhiên có thể tùy ý đánh phạt nô tỳ hèn mọn, hơn nữa không gây ra án mạng đã là hắn nương tay rồi. Nếu đối phương còn không phục, cũng có thể tự vẫn rồi đầu thai vào một kiếp khác tốt hơn. Hình phạt và nhục nhã ngày hôm nay, chẳng qua cũng chỉ vì quyền thế của công chúa lớn hơn hắn mà thôi.

Từ Mạc Lý nghĩ: Nhục nhã ngày hôm nay, ngày khác ắt báo lại.

Công chúa mà, thân là một nữ nhi, sau này sớm muộn gì cũng phải gả đi. Đến lúc đó, hắn sẽ là người đứng đầu triều thần, quyền thế ngập trời, ngay cả công chúa cũng chỉ có thể ngước nhìn.

Hắn vẫn luôn may mắn. Trước có Kỷ Ngọc Tư tài hoa hơn người thay hắn viết văn vang danh thiên hạ; sau có chủ tớ Liễu Chi lập công giết giặc, giúp hắn thăng tiến như diều gặp gió.

Thiên mệnh ưu ái như thế.

Từ Mạc Lý dường như đã thấy, công chúa Triều Nguyệt dập đầu cầu xin dưới chân hắn, cúi đầu xuống, trong đôi mắt kiêu ngạo cao quý toàn là vẻ cầu xin hèn mọn.

Hắn hưng phấn đến tột độ, không kìm được run rẩy, nhìn vào mắt ta càng thêm sâu:

“Nhược Ỷ, nàng còn nhớ phải nói thế nào không? Đã học thuộc chưa? Cứ nói nàng là sứ đồ của thần quan, dự đoán ta là quý nhân của công chúa, muốn vào thư phòng nói chuyện kỹ càng."

Ta cười: "Phu quân, yên tâm."

Comments