Kỳ thực trong lòng hắn rõ ràng, 'Liễu Chi' không có lý do gì để giết thái tử, chuyện này không phải do nàng ta làm. Nhưng đến nước này, nhất định phải đổ tội lỗi lên đầu nàng ta thôi.
Mà lúc này đây, 'Liễu Chi' đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Nàng ta ngã ngửa ra sau. Nhưng không cảm thấy đau, chỉ thấy hoảng hốt, trong lòng bị sự kinh ngạc đến tột độ lấp đầy:
Hắn biết!
Hắn đều biết tất cả!
Thì ra từ đầu đến cuối, Từ Mạc Lý đã biết tất cả, biết tình yêu của nàng, sự hung ác của nàng, nàng nguyện trả giá tất cả vì hắn. Hắn giữ lại Nữ Tố cũng chỉ vì vào thời khắc then chốt, có thể lôi ra làm con dê thế tội, làm lá chắn thay cho hắn.
16
Nữ Tố là một cô nương có số mệnh không tốt.
Trước đo nàng mất mẹ, sau lại mất cha. Nương nhờ vào bá phụ, lại bị bán vào y quán. Nếu đây là một y quán đàng hoàng thì còn đỡ, chịu chút khổ cực cũng có thể học được một cái nghề, sống tốt cuộc đời mình. Chỉ là nơi này là một y quán đen tối, chủ nhân không nghĩ đến con đường chính đáng, lại dùng cổ thuật để nuôi dưỡng dược đồng.
Trong một cái hầm ngầm nhỏ, nuôi dưỡng mấy chục đứa trẻ, trên người chúng là những con cổ trùng tương khắc lẫn nhau, chỉ có người sống sót cuối cùng mới có thể tồn tại.
Đến lúc đó, máu trên người dược đồng sẽ trở thành bí phương mà chủ nhân có thể bán với giá ngàn vàng, chữa bệnh cứu người. Cuối cùng, là Nữ Tố sống sót, nhưng đồng thời Nữ Tố cũng đã chết.
Cứ trải qua những thăng trầm như vậy đã khiến cô bé chưa đầy mười tuổi này khắc sâu sự âm hiểm, độc ác, không từ thủ đoạn nào vào tận xương tủy. Nhận thức của nàng bị bóp méo, nàng tin chắc rằng, tính mạng của nàng và tính mạng của người khác là có xung đột. Chỉ có những kẻ cản đường nàng chết đi thì bản thân nàng mới có thể sống tốt.
Cho nên, cho dù là rất lâu sau, Nữ Tố đã dùng độc phản sát chủ nhân kia, nàng vẫn đi vào một con đường không thấy lối về. Chỉ cần sơ sẩy một chút, cho dù là lời nói xúc phạm vài câu, nàng cũng muốn giết người. Tính mạng nhẹ tựa lông hồng.
Trong đó chứa đựng nỗi sợ hãi của Nữ Tố, sự mơ hồ của Nữ Tố và cả sự nhút nhát của Nữ Tố. Cuối cùng, có một ngày Nữ Tố gây ra họa lớn, nàng giết một vị quan lớn.
Trong thành giới nghiêm, bốn phía truy bắt, Nữ Tố không nơi trốn thoát, mặt nàng lại bị quá nhiều người nhìn thấy, đành phải dùng lửa thiêu hủy, lẫn vào đám ăn mày để trốn tránh quan binh.
Chế giễu, bắt nạt, sỉ nhục.
Những từ này không xa lạ gì với cuộc đời Nữ Tố. Hiện tại trở nên xấu xí, ác ý ngày càng nhiều. Nhưng không thể đại khai sát giới giống như trước kia, điều này sẽ gây sự chú ý của quan phủ; nàng đành phải nhẫn nhịn, lạnh lùng lướt qua những khuôn mặt này, ghi nhớ trong lòng, chờ ngày sau sẽ trở lại báo thù.
Trong đám ăn mày phân chia đẳng cấp. Bị một kẻ xấu xí khiêu khích, lại còn là kẻ mới đến, mọi người đều rất tức giận, cứ một người tới tát nàng một cái.
Cái tát rất mạnh. Số người lại đông. Đúng lúc Nữ Tố sắp không chịu đựng được nữa, tưởng rằng mình sẽ chết ở nơi này; hoặc là sau khi giết người sẽ bị quan phủ truy bắt xử tử hình. Thì đúng lúc này có một người cứu nàng ra khỏi vũng bùn nhơ nhớp ấy.
Đó là những năm tháng nổi bật nhất của Từ Mạc Lý.
Hắn vừa diễn xong màn đoạn tuyệt với Thái Tử, để tăng thêm sức nặng cho bản thân, thường làm việc thiện ở kinh thành, bản thân lại càng phô trương, thêm vào khuôn mặt tuấn tú như ngọc kia, quả thực như trích tiên hạ phàm.
"Đừng đánh nàng nữa." Hắn nói.
Từ Mạc Lý cúi người, ném xuống hai mươi lượng bạc.
"Dù sao cũng là một mạng người, tìm cho nàng một đại phu đi." Hắn lại nói.
Sau đó rời đi.
Nằm trên mặt đất, Nữ Tố gian nan ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao lớn, tốt đẹp lại phiêu dật của Từ Mạc Lý. Cả đời nàng chưa từng thấy người như vậy, hắn là thiên thần, là Bồ Tát; hắn là đấng cứu rỗi, là chấp niệm; hắn là vầng trăng mà nàng muốn ôm vào trong tay, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn chạm vào.
Từ ngày đó, Nữ Tố càng trở nên điên cuồng hơn.
Nàng triệt để lún sâu vào một ảo mộng mang tên "Từ Mạc Lý", kẻ nào dám đối đầu với hắn, ca kỹ nào được hắn ưu ái, Nữ Tố đều tuyệt đối không buông tha. Dù sau này có may mắn được tiếp cận, đã phát hiện vầng trăng kia vốn dĩ không hề tốt đẹp, lộ ra bộ mặt thật xấu xí và đáng ghê tởm, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc quay đầu.
"Ta và Từ lang, thật đúng là trời sinh một đôi mà!"
Cho đến khi tin tức Từ Mạc Lý cưới thê tử truyền đến. Các tiểu thư khuê các trong Kinh thành, không ai là không đau lòng rơi lệ, nhưng chỉ có Nữ Tố là hành động cực kỳ mạnh mẽ. Đêm đó liền lẻn vào phủ Thừa Tướng, nàng vốn định g**t ch*t a tỷ của ta, lột da mặt nàng, thay thế nàng sống một đời dài lâu cùng Từ Mạc Lý.
Nhưng ở trong phủ Thừa Tướng, nàng lại nhìn thấy Từ Mạc Lý có liên quan với một nha đầu, hai người đang kịch liệt tranh cãi trong phòng. Liễu Chi thật sự quỳ xuống cầu xin hắn:
"Thiếu gia, ngài là một người không tầm thường, xin hãy tha cho tiểu thư. Nàng đơn thuần lương thiện, yếu mềm thuần khiết, không nên lún sâu vào vũng bùn lầy này. Chẳng phải ngài cố ý tiếp cận nàng là vì tuỳ phiến kia sao? Cho ngài, tặng cho ngài, cầm nó rồi đi đi, chỉ cần ngài rời xa tiểu thư một chút."
"Ta sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, cũng sẽ không đòi hỏi gì ở ngài. Chỉ cầu ngài đừng làm tiểu thư đau lòng, đừng mang đến tai ương cho nàng. Nàng xứng đáng với một người thật lòng yêu thương, che chở, trân trọng nàn, chứ không phải một lời nói dối, một màn lừa gạt. Trong kinh thành có rất nhiều khuê nữ không thích nàng, nếu thật sự gả cho ngài, nàng còn đường sống nào nữa?"
Từ Mạc Lý lại tiến tới hôn nàng:
"Liễu Chi, nàng còn chưa hiểu lòng ta sao?”
"Ta không phải vì tuỳ phiến, là vì nàng đó. Đêm đó, nàng giao chiến cùng bọn thổ phỉ, khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào trong lòng ta rồi. Chỉ là ta muốn cưới nàng nhưng cha mẹ không chịu, nên mới phải dùng hạ sách này."
Liễu Chi liều mạng giãy giụa:
"Ngài đừng như vậy, ngài là người tiểu thư yêu thương. Làm sao ta có thể... Ta không thể!"
Giọng nàng rất kiên định:
"Ta coi tiểu thư như tỷ tỷ ruột của mình. Hai tỷ muội, sao có thể cùng hầu hạ một nam nhân. Thiếu gia, xin ngài tha cho ta, cũng tha cho nàng."
Cuối cùng hai người tan rã không vui.
"Nàng nghĩ lại xem, có biết bao nhiêu khuê nữ nhà lành tranh nhau làm thiếp cho ta đấy. Liễu Chi, cơ hội đổi vận chẳng có mấy lần trong đời đâu, phải nắm chắc lấy. Huống hồ, thứ ta cho nàng đâu phải chỉ là một thân phận thị thiếp, nàng và Nhược Ỷ thân thiết như tỷ muội, sau này nâng nàng lên làm bình thê cũng chẳng phải không thể, chỉ cần nàng ấy đồng ý thôi! Chẳng phải xưa kia Nga Hoàng Nữ Anh sống với nhau rất tốt đẹp sao? Ba người chúng ta ở bên nhau cũng có thể hạnh phúc ân ái mà!"
Từ Mạc Lý phất tay áo rời đi. Liễu Chi khóc sưng cả mắt, ôm lấy đầu, đau khổ co ro trên mặt đất:
"Có nên nói cho tiểu thư biết không đây?"
Nhưng rồi lại tự phủ định:
"Không được... không được... Lão gia đã từ quan lâu rồi, dự xong hôn lễ là chờ ngày về quê thôi. Tiểu thư ở kinh thành lẻ loi không người thân thích, bên cạnh cũng chẳng có ai để nương tựa. Nếu chuyện này vỡ lở, ta thấy cái tên Từ Mạc Lý kia cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nhỡ đâu hắn giết người diệt khẩu thì sao?"
Nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé. Không được đọc sách cũng chẳng hiểu chuyện triều chính, cứ ngỡ mình rơi vào đường cùng, cắn ngón tay đến tóe máu.
Comments