Trước khi ra khỏi cửa còn làm đổ bình hoa mai dưới mái hiên. Nửa canh giờ sau mới trở về, ta nhận lấy danh sách xem tỉ mỉ, tay đặt lên một trang trong đó:
"Trân châu không tệ, chọn một hộc đưa sang biệt viện đi."
Cả tháng mười, ta đều đau ốm trong phòng. Ngoài kia, chuyện ta rơi xuống vách núi, gặp được kỳ tích được đồn thổi một cách thần kỳ hóa.
Mẹ chồng đến thăm ta, miễn cho ta thỉnh an, còn tặng nhân sâm núi làm quà hậu hĩnh. Kỷ Ngọc Tư vứt đi trân châu của ta, nhưng cũng lại tỉ mỉ hỏi han chuyện tái sinh sau cái chết trước mặt lang trung, còn đưa mấy tấm vải lụa, bảo để cho ta làm chăn.
Liễu Chi chậc một tiếng xui xẻo, chẳng thèm hỏi ý ta, liền phân chia cho hạ nhân. Nàng đang sắc thuốc cho ta, hớn hở:
"Bây giờ trong kinh thành, bàn tán nhiều nhất trong trà phường chính là tiểu thư đó, mười mấy người kể chuyện ra sức tuyên dương, nói tiểu thư được đại đế chiếu cố, hạnh phúc đến cuối đời.”
"Ngay cả phủ Trưởng công chúa cũng đưa thiệp mời, nói muốn mời ngài vào ngày mồng ba tháng chạp tới thưởng mai đó."
Thiệp được dán một lớp kim văn, phú quý hoa lệ, nàng đưa cho ta, trên đó còn vương hơi ấm của nàng. Thời tiết này, thật vất vả cho nàng phải ủ trong ngực lâu như vậy.
Trong phòng ta, không một nha hoàn nào cảm thấy có gì không đúng, ai làm việc nấy. Cuối tháng rất nhanh đã đến, triều đình có đình nghị, nhằm vào tệ nạn đương thời, dâng lời hiến kế.
Từ Mạc Lý không đi. Hắn cáo bệnh đến viện của ta, giận dữ đùng đùng. Ta còn mặc áo lót, liền bị hắn mạnh mẽ kéo một cái ngã xuống giường, có chút lảo đảo không vững. Gió thổi vào khiến ta ho khan hai tiếng, hắn không hề để ý, chỉ chìm đắm trong cơn giận của chính mình:
"Ngọc Tư trúng độc rồi!"
"Nhược Ỷ, nàng làm ta quá thất vọng! Nàng cứ không dung nổi nàng ấy như vậy sao? Nàng nói đi, rốt cuộc ngày đó nàng đã đưa cho nàng ấy thứ gì? Sao mới nửa tháng mà nàng ấy đã sưng phù khắp người, không viết được chữ, không nói nên lời."
Ta lạnh đến không chịu nổi. Vết sẹo ở cánh tay lại sắp như nứt ra. Đau đớn như bị lóc xương.
Ta giơ tay lên, giáng cho Từ Mạc Lý một bạt tai. Tốc độ nói rất chậm nhưng rõ ràng từng câu chữ:
"Phu quân, ta là thê tử của chàng. Cho dù là Đại Lý Tự xét xử, cũng phải cho phạm nhân mặc quần áo."
Hắn ngơ ngác nhìn cánh tay ta, không dám tin:
"Nhược... Nhược Ỷ..."
"Tay của nàng, khỏi rồi sao?"
Thật là lang quân "tri kỷ" a.
Ta châm chọc nhìn hắn, không khí nhất thời cứng đờ. Liễu Chi đúng lúc đứng ra chắn giữa chúng ta, là tư thế bảo vệ ta. Nàng không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Từ Mạc Lý, lời lẽ chính đáng:
"Cô gia, bây giờ tiểu thư là thần nữ trong dân gian. Ngay cả công chúa điện hạ cũng đối đãi với tiểu thư khác xưa, sao ngài có thể đánh nàng ấy?"
Từ Mạc Lý vẫn còn trong cơn hoảng hốt:
"Là ta sai rồi."
Ta khoác thêm một chiếc áo: "Đi thôi, không phải nói trúng độc nằm liệt giường sao? Chúng ta tới xem."
Bọn họ đi theo sau ta. Một người sắc mặt hoảng hốt, có chút mờ mịt; một người nén không được vui mừng, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Cổ trùng từ trong tay áo ta thò ra xúc tu.
Nó nói cho ta biết. Trên người Từ Mạc Lý, có hương hoa quế.
Tập 2:
6.
Kỷ Ngọc Tư nằm trên giường. Độc trên người nàng không phải giả, hai má sưng phù, dung nhan tàn tạ. Gió lùa màn che lay động, ta thấy một vệt ban đỏ như mây chiều kéo dài từ đuôi mắt nàng đến tận cổ.
Gió lại lay màn. Ta thấy rõ vết ban đỏ kia, từ đuôi mắt lan xuống tận cần cổ trắng ngần. Từ Mạc Lý quay mặt đi, tựa hồ mang chút chán ghét, nhưng khi ngoảnh lại, trong đôi mắt đào hoa đã ngập tràn hồ nước thu, là thương xót, là không đành lòng:
“Ngọc Tư…”
Tiểu nha đầu vội kéo màn lại. Chúng ta bị ngăn bên ngoài nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt oán độc phía sau tấm màn sa, như độc trùng bám vào tận xương tuỷ, theo ta như bóng với hình, không sao gỡ ra nổi.
Kỷ Ngọc Tư không thể nói chuyện. Thay nàng mở miệng là nha hoàn thân cận Hồng Dung Một chiếc hộp gỗ chứa ngọc trai được đặt xuống đất. Hồng Dung vừa khóc vừa nói:
“Vào phủ hai năm, đây là lần đầu tiên phu nhân ban thưởng cho viện chúng ta. Tiểu thư vốn không dám nhận. Nhưng nhìn nét chữ trên hộp, tựa hồ là bút tích của lão gia ngày trước nên mới vứt ngọc đi, giữ chiếc hộp này lại. Nào ngờ… phu nhân tâm cơ thâm sâu, lại hạ độc ở chỗ này…”
Loại độc Kỷ Ngọc Tư trúng phải tên là “Đào Hoa Hạ”. Không màu, không vị, song chỉ cần dính phải nước mắt sẽ lập tức phát tán độc tố, lan khắp toàn thân. Kẻ trúng độc sẽ dần dần sưng phồng, ngũ quan cùng nội tạng đều phình to, cuối cùng phù nề mà chết.
Nơi nước mắt từng lướt qua sẽ nổi ban đỏ, từ xa nhìn lại như hoa đào tháng ba, rực rỡ không tả nổi.
Ta giơ tay, con cổ trùng trong tay áo bò lên chuỗi tua, nhanh chóng đổi sắc, hòa vào trong màu màn sa. Theo gió lướt qua, rơi nhẹ xuống giường không ai hay biết.
Đột nhiên phía sau có lực đánh tới, ta nghiêng mình tránh đi, Từ Mạc Lý đá vào khoảng không.
“Tiện phụ! Tâm địa ngươi thật độc ác!”
Hắn mắng ta như vậy. Ta sờ eo, lạnh lùng nhìn hắn. Quả thật ta đã nhẫn nhịn hắn lâu lắm rồi. Liễu Chi kéo ta, toan ép quỳ, tay dùng sức mạnh đến mức ta suýt chút nữa đứng không vững. Ta hất tay nàng ra, lùi vào một góc, lặng lẽ đứng xem nàng nhập vai.
Khoảng cách giữa từng giọt lệ nàng vừa vặn rơi xuống, không nhanh không chậm.
“Cô gia, người không thể oan uổng tiểu thư nhà nô tỳ. Ngọc trai tuy là do tiểu thư ban thưởng nhưng cả quá trình, tiểu thư chưa từng động vào, cả chiếc hộp cũng là trực tiếp lấy từ khố phòng rồi sai người mang đến biệt viện.”
Nàng chỉ về giường, giọng run rẩy vì tức giận:
“Nô tỳ thấy rõ là có người không tiếc tự hạ độc mình, chỉ để vu vạ cho tiểu thư nhà ta.”
“Cô gia, người nhất định phải tra rõ việc này!”
Ta và cổ trùng cảm ứng tương thông. Tức thì ta cảm nhận được Kỷ Ngọc Tư ở trên giường siết chặt tay, mồ hôi mỏng thấm ra Trên người nàng ta có hương vị của “Mê Mộng Trà”. Cũng là độc. Nhưng chỉ là độc nhẹ, tính hàn, khiến đầu lưỡi tê cứng, tạm thời không thể nói mà thôi.
Chính nàng ta đã tự hạ độc mình. Nàng ta làm vậy là vì điều gì? Lúc này, người trong phủ lần lượt bị triệu đến đại sảnh.
“Ngày ấy, phu nhân đích thực chỉ đứng từ xa liếc nhìn ngọc trai một lần. Việc đưa đồ là do cô nương Liễu Chi phân phó, sai quản gia Tứ thúc đưa tới biệt viện.”
Giữa cảnh hỗn loạn ấy, ta liếc nhìn biểu cảm của Liễu Chi, thư thái, an ổn. Nàng xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ánh mắt khẽ lướt, trong chốc lát chạm mắt cùng Hồng Dung giữa không trung.
Từ Mạc Lý nhíu mày:
“Các ngươi nói, ngoài quản gia thì chỉ có người trong biệt viện từng chạm vào chiếc hộp? Nếu thật sự có độc… cũng là người của Ngọc di nương gây nên?”
Chén trà bị ném xuống đất, vỡ vụn tung tớ khắp nơi. Từ Mục Lý đập bàn: “Gọi hết bọn họ đến đây, tra từng người một cho ta!”
Hồng Dung run rẩy, bỗng quỳ xuống.
“Nô tỳ nhớ ra rồi… quả thật từng thấy có người bôi phấn đỏ lên hộp gỗ.”
Từ Mạc Lý truy vấn: “Là ai?!”
Hồng Dung ngẩng mặt, rụt rè đáp: “Là… Ngọc di nương…”
Ngay lúc ấy, ta cũng làm vỡ tách trà trong tay. Nước trà đổ lên váy, âm thanh vang lên át cả lời làm chứng của Hồng Dung, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta. Ta nghiêng đầu, khẽ mỉm cười:
“Trượt tay thôi.”
Bước chân thong thả, ta tiến lên kéo màn sa xuống. Kỷ Ngọc Tư nằm trên giường, nóng nảy muốn nói, trán đã rịn đầy mồ hôi. Nhưng nốt ban đỏ trên mặt nàng đã tan, dung mạo đã khôi phục như trước.
“Còn không phải là độc sao.”
Ta chậm rãi xoay người, nhìn thẳng Từ Mục Lý:
“Là ta hạ.”
Comments