Chương 8

Chương 8

Đó lại là một câu chuyện khác. "Liễu Chi" lợi dụng sự tin tưởng của A tỷ ta, vẫn luôn cho nàng uống thuốc. Nàng ta liệu rất cẩn thận, lại khống chế được liều lượng.

Ngày đó sau khi uống thuốc xong, nàng ta nhìn chằm chằm vào mắt a tỷ ta, từ từ mê hoặc, khuôn mặt thanh lệ dưới ánh nến chậm rãi mọc ra răng nanh. Giọng nói là tấm lưới vây hãm rồi trói chặt A tỷ ta vào trong đó:

"Tiểu thư, người muốn đi đến hoa viên tản bộ tiêu cơm, lại chính là con đường mà Ngọc Tư phu nhân thường đi đó."

Ánh mắt a tỷ dần trở nên vô. Trong miệng không ngừng lặp lại:

"Hoa viên nhỏ... Tản bộ..."

Đây đều là ta gọi nha hoàn trong phòng đến tra hỏi, ghép lại thành chân tướng.

"Sau khi phu nhân mang thai, thân thể người vô cùng mệt mỏi, trước kia vốn không thích ra ngoài. Nhưng hôm đó lại cứ nhất định đòi đến tiểu hoa viên, còn không cho ai đi theo."

...

"Ngươi gạt ta!"

Kỷ Ngọc Tư thấy ta đặt dao găm ở một góc bàn, nàng tạm hoãn đau đớn đang cấu xé trong lòng, đột nhiên nhào tới:

“Ân Nhược Ỷ, ngươi sẽ không cho rằng, ta sẽ tin những lời mê sảng này của ngươi chứ?"

10

Kỷ Ngọc Tư ngã xuống rồi. Ngay khi nàng lại cố gắng dùng dao găm nhào về phía ta một lần nữa, dáng vẻ nàng điên cuồng, đau khổ không muốn sống, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét xé rách cổ họng để trút hết mọi thống khổ.

"Vì... Vì sao...?"

Ta cúi người nhìn nàng, ngữ khí rất kiên nhẫn:

"Kỷ Ngọc Tư…”

"Ngươi ăn máu của ta, trong cơ thể có cổ trùng của ta. Tử vĩnh viễn không thể làm hại mẫu, ngươi đã động sát tâm với ta ba lần, bị phản phệ, ngươi sống không nổi đâu."

"Ta... Ta không hiểu."

Nàng bò về phía trước, dùng cả tay lẫn chân túm chặt lấy vạt áo ta, cả khuôn mặt đẫm nước mắt:

"Cái gì cổ trùng?... Rốt cuộc ngươi... Đã làm gì ta?"

Ta nhận lấy dao găm từ trong tay nàng, lạnh lùng đưa về phía trước, dễ dàng phá tan lồng ngực của nàng: "Ngươi tự mình xem đi."

Kỷ Ngọc Tư cúi đầu, nàng nhìn thấy… Trái tim tr*n tr** của mình khác hẳn với những người khác, trên đó có một con cổ trùng màu xanh nâu to lớn đang chiếm cứ, đuôi nối vào tâm thất, mô phỏng theo tiếng "thình thịch thình thịch" mà đập vang.

Mà hiện tại, thân thể cổ trùng bị ta dùng dao găm đâm trúng, nó liều mạng vặn vẹo trông có chút đáng sợ, lúc này mới buông tha cho hàm răng đang tùy ý cắn xé ở tim.

Kỷ Ngọc Tư quá mức kinh ngạc. Đến nỗi ngay cả máu chảy ồ ạt cũng không màng. Cho đến khi nàng ngã vào lòng ta. Nàng đặt cằm lên vai ta, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy tay áo ta, phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt:

"Bệnh của ta... Không phải Từ Mạc Lý chữa khỏi... Có phải không? Hắn nói, chân tình của hắn đã cảm động trời xanh... Hắn nói, hắn ngày đêm chăm sóc ta không ngơi nghỉ... Hắn lừa ta..."

Ta nói: "Đúng."

"Ngươi có một người cha tốt, ông ấy yêu thương ngươi hơn bất cứ thứ gì."

Một trận cuồng phong thổi qua, cánh cửa sổ hé mở. Kỷ Ngọc Tư nằm trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi nàng đã mất đi thần thái, cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm vào vầng trăng treo lơ lửng. Dường như lại thấy được bóng lưng lạnh lùng, cao lớn mà gầy gò kia.

"Cha ơi..."

Cha là người như thế nào?

Ông ấy ngoan cố không thay đổi, ông ấy cổ hủ không chịu nổi, suốt ngày chỉ nói đi nói lại mấy câu chữ khó hiểu, làm những bài văn tối nghĩa khó đọc. Còn ở trong triều gây thù chuốc oán khắp nơi, mấy lần dâng sớ đều bị dùng gậy đánh. Gián tiếp dẫn đến không ai bằng lòng xem bệnh cho mẹ nên mới chết.

Sau này, tinh thần ông ngày một sa sút, giống như bùn nhão không trát được tường, cuối cùng từ quan về hưu thề không bao giờ nhúng tay vào chuyện triều chính nữa, ở vùng ngoại ô kinh thành mở một trường tư thục kiếm sống qua ngày.

Đối với nàng, ông cũng luôn thở dài than ngắn:

"Sao lại cứ là con ta chứ? Lại còn là con gái, chuyện này làm sao chịu nổi đây!"

Năm đó, Kỷ Ngọc Tư sáu tuổi. Tình cảm của nàng đối với người cha này vẫn luôn phức tạp. Có yêu thương, có oán hận, càng nhiều hơn lại là kính ngưỡng cùng  sùng bái, khát vọng sự tán thưởng của cha, mong chờ ánh mắt của cha nhìn về phía mình.

Cũng từng đọc sách thâu đêm, cẩn thận làm văn chương, đến sáng hôm sau đã vội vã mang đến cho ông xem:

"Cha!"

Trong giọng nói chứa đựng vui mừng vô hạn. Nhưng cha lại nổi giận đùng đùng. Ông nổi giận lôi đình, ông hung hăng ném tờ giấy nàng đưa xuống đất, dùng chân giẫm mạnh, sắc mặt cũng tái xanh:

"Ai cho phép con đọc những thứ sách này? Con không chịu ngủ ngon, lại học theo dáng vẻ nam tử làm văn chương? Con ra cái thể thống gì?"

Mắt Kỷ Ngọc Tư ngậm đầy lệ:

"Chỉ vì con là con gái thôi sao? Cha, cha đã chán ghét con gái như vậy, lúc trước sinh con ra, sao không dìm chết con đi?"

Nàng vừa khóc vừa chạy ra ngoài: "Cha, con hận cha!"

Nàng không nhìn thấy. Nam nhân phía sau, tựa hồ trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, ông lảo đảo lùi lại, ngã ngồi trên mặt đất. Ôm lấy tờ giấy kia, đọc qua từng chữ từng chữ một, từng chút từng chút vuốt thật phẳng phiu, vừa khóc lại vừa cười.

Ông nói: "Ngọc Tư, Ngọc Tư... con không thể thức đêm, không thể đâu! Đọc sách sẽ hao tổn tâm khí của con..."

"Vận mệnh thật bất công. Vì sao đã cướp đi thê tử của ta, còn muốn cướp đi con gái của ta. Con bé mới nhỏ như vậy, nó còn có tài hoa hơn người. Nếu thật có báo ứng thì cứ nhằm vào ta mà đến đi!"

Ông một mực không tái giá. Những năm này, vùi đầu vào y thư cổ tịch tìm kiếm phương thuốc kéo dài tuổi thọ. Sau khi kiếm đủ ngân lượng, cũng từng giao Kỷ Ngọc Tư cho người làm chăm sóc, còn mình thì du sơn ngoạn thuỷ, bái phỏng danh y. Đây là một lão phụ, vì con gái mà hao tâm tổn sức mười năm trời.

Nhưng cũng là một người con gái, ngày càng xa cách, sinh ra phản cốt mười năm.

Cuối cùng. Kỷ phụ đi đến Quỷ Y Cốc.

Sư phụ của ta, Quỷ Y, ông có mối thù lớn với triều đình, mối thù này sâu tựa biển, ngày đêm khó mà yên. Thêm nữa Kỷ phụ từng là người khai sáng dạy dỗ cho thế tử Bình Nam Vương.

Sư phụ quả thực không thích hắn, cố ý gây khó dễ, đứng trên cao nhìn xuống nói:

"Cả đời này của ta ghét nhất những kẻ đọc sách như các ngươi. Từng người đều là ngụy quân tử đội lốt người, miệng ngươi nói nguyện trả giá tất cả, được thôi, vậy thì chặt đứt cánh tay phải quan trọng nhất của ngươi để tỏ rõ lòng thành."

Sư phụ nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai: "Ngươi không dám chứ gì?"

Vừa dứt lời. Một vũng máu liền trào ra, Kỷ phụ đè nén tiếng đau đớn trong cổ họng, ông là người đọc sách, có lẽ đây là lần đầu tiên cầm lên đao kiếm, xương cốt chặt đến dính liền, chất lỏng ấm áp lại đỏ tươi văng tung tóe, không ngừng thấm ướt thảm cỏ trên mặt đất, cánh tay phải lại một mực không đứt, máu thịt cùng lưỡi đao phát ra tiếng kéo cưa qua lại vô cùng chói tai, mà cả người ông cũng lung lay sắp đổ.

Cuối cùng vẫn là ta không nhìn nổi, tiến lên giúp ông một tay.

"Cô nương..."

Đau đớn tách rời máu thịt lúc này lập tức bành trướng, Kỷ phụ ngâm mình trong một tầng mồ hôi lạnh, thống khổ giãy giụa, đã không thể nhịn được nhưng vẫn cố gắng dùng trán dập đầu xuống đất:

"Cô nương, cầu xin cô, cứu con gái của ta!"

Comments