Editer: Yên La
- --
Ngụy Mặc Sinh không gọi cho Du Đường mà trực tiếp tới club Kim Thần theo lời của hai người kia. Kết quả hắn vừa tới đã thấy Du Đường và Ngụy Sâm vai sát vai từ club đi ra. Ánh sáng trước cửa có chút mờ ảo, đổ xuống người Du Đường, có thể thấy men say trên mặt thanh niên, sắc mặt anh ửng đỏ, đi đường cũng hơi loạng choạng. Lúc xuống bậc thang, anh hụt chân, Ngụy Sâm thuận thế ôm eo anh, môi gần như dán lên vành tai Du Đường như đang thì thầm gì đó, không khí cực kỳ ái muội.
Cảnh này rơi vào mắt Ngụy Mặc Sinh, làm nó đau rát.
Hóa ra Du Đường thích đồng tính à...
Nhưng vì không có cảm giác với hắn, mới đối xử với hắn như em trai?
Mà hiện tại đối diện Ngụy Sâm, anh có thể lộ ra vẻ yếu ớt của mình, đi uống rượu với hắn, dựa vào ngực hắn, mắt say lờ đờ nhập nhèm...
Một ngọn lửa giận xông thẳng lên óc, Ngụy Mặc Sinh nhịn không được xông lên kéo tay Du Đường, ôm đối phương vào lòng.
Bảo tiêu đi theo Ngụy Sâm định ra tay cản lại, bị Ngụy Sâm ra lệnh đứng yên.
"Cậu là Ngụy Mặc Sinh?"
Nghe được tên Ngụy Mặc Sinh, Du Đường thoáng tỉnh rượu, phát hiện mình đang bị thiếu niên ôm, tay đặt trên vai anh dùng lực rất lớn, giam chặt anh trong ngực đối phương. Quai hàm Ngụy Mặc Sinh căng thẳng, thần sắc lạnh lùng.
"Sao anh biết tên tôi?"
"Tôi có hợp tác với sàn đấu của các cậu." Ngụy Sâm cười rất sâu. "Gần đây tôi có nghe Tô Vũ nhắc qua."
"A Sinh, sao em lại ở đây?" Du Đường nhớ tới mấy lời Ngụy Sâm nói trong phòng hẹn, đúng là giọng điệu chỉ hận không đem Ngụy Mặc Sinh thiên đao vạn quả. Mà bây giờ Ngụy Mặc Sinh đại đứng trước mặt hắn, lỡ như bị Ngụy Sâm phát hiện thân phận, hậu quả anh không dám tưởng tượng.
"Em vừa đấu quyền anh xong, nghe sàn đấu mọi người nói anh ở đây nên em tới."
Ngụy Mặc Sinh đối diện Ngụy Sâm, nụ cười thường ngày biến mất không thấy, chỉ chừa một khuôn mặt lạnh nhạt làm Du Đường cảm giác xa lạ.
"Anh Đường uống say, tôi tới đón anh ấy về nhà, không dám làm phiền giám đốc Ngụy."
Ngụy Sâm đánh giá Ngụy Mặc Sinh, trong mắt xẹt qua ám quang.
"Không phiền." Ngụy sâm cười. "Dù sao tôi cũng đang theo đuổi cậu ấy, có thể đưa Du Đường về là vinh hạnh của tôi."
Du Đường nghe lời hắn nói, da đầu tê rần. Nhưng anh cũng không thể giải thích cái gì. Nói nhiều sai nhiều, anh sợ mình làm lộ thân phận của Ngụy Mặc Sinh.
Ngụy Mặc Sinh bị thái độ thong dong của Ngụy Sâm đâm thẳng vào tim sinh đau. Lệ khí trong mắt hắn xoay cuồn cuộn, lý trí suýt chút nữa bị ngọn lửa đố kỵ đốt trọi.
Du Đường có thể cảm giác được bàn tay đang nắm lấy mình càng ngày càng dùng sức, cứ như muốn bóp nát xương mình. Anh không khỏi hít hà, Ngụy Mặc Sinh bừng tỉnh, thoáng thả lỏng tay.
Du Đường cảm thấy cứ tiếp tục như vầy sẽ xảy ra chuyện, vội nói: "Giám đốc Ngụy, chúng tôi đi trước, có chuyện gì lần sau lại nói."
"Được rồi." Ngụy Sâm đồng ý cực kỳ dứt khoát. "Hai người về trước đi, tôi sẽ hẹn anh lần sau. Nhớ tiếp điện thoại của tôi."
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ "lần sau", thành công làm sắc mặt Ngụy Mặc Sinh âm trầm đi hẳn, biểu tình như muốn nhai sống hắn.
Du Đường kéo Ngụy Mặc Sinh, cùng Ngụy Sâm tạm biệt sau sau đó bắt xe, báo định chỉ nhà mình.
Ngụy Sâm nhìn hai người đi mất, thu lại nụ cười tươi rói trên mặt, đánh một cú điện thoại, chờ đầu dây bên kia bắt máy, hắn trầm giọng nói: "Tôi muốn đầy đủ thông tin cá nhân của Ngụy Mặc Sinh."
*
Không khí trong xe taxi có hơi cổ quái.
Du Đường dựa vào cửa kính, Ngụy Mặc Sinh không nói một lời.
Bị rót rượu quá nhiều, Du Đường cảm giác đầu nặng chân nhẹ, vừa rồi anh chỉ cố cầm một hơi đối phó với Ngụy Sâm, bây giờ thả lỏng lại, đầu óc lập tức choáng váng, bất tri bất giác ngủ mất.
Ngụy Mặc Sinh ngồi gần lại, để Du Đường dựa vào vai mình.
Xuống xe, hắn cõng Du Đường lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đem thanh niên say khướt dìu đến trên giường ngủ, nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của đối phương, mắt hắn đã đen nay còn ám trầm như mực.
Hắn biết mình có chút không thích hợp. Từ khi nhìn thấy cảnh nào đó trước club Kim Thần, tâm thái hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Người trong sàn đấu đều biết Ngụy Sâm, chính xác hơn là toàn bộ thành phố A đều biết gương mặt của người trường kỳ chiếm cứ tạp chí kinh tế tài chính kia. Đẹp trai lắm tiền, ưu nhã lại thân sĩ phong độ. Điều đáng tiếc nhất là hắn thích đàn ông.
Nhưng hiện tại Ngụy Mặc Sinh gần như hận chết điều này.
Ngụy Sâm là kẻ ngậm muỗng vàng lớn lên, sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp, mà hắn bây giờ còn đang lăn lê bò lết ở dưới đáy của xã hội. Một lần cân đo, phán ra cao thấp. Tỷ lệ Du Đường chọn hắn, gần như bằng không.
Nhưng Ngụy Mặc Sinh không cam lòng.
Hắn không muốn buông tay.
Du Đường là ánh sáng chiếu vào sinh mệnh u tối của hắn.
Một ánh sáng sáng ngời loá mắt. Hắn không muốn từ bỏ quầng sáng này, hắn muốn đem ánh sáng nhốt lại, độc chiếm nó, làm cho nó chỉ thuộc về chính mình, vì mình mà sáng lên.
Hạt giống âm u âm thầm nảy lên trong lòng hắn, tựa như dây leo, từ từ quấn lên toàn thân cây tên gọi lý trí.
Những ý tưởng điên cuồng không ngừng xoay quanh trong đầu, Ngụy Mặc Sinh vươn tay, khẽ v**t v* đuôi mắt sống mũi đôi môi Du Đường.
Đầu ngón tay run rẩy.
Comments