Đối mặt với lời thổ lộ sấm sét của Ngụy Mặc Sinh, Du Đường không cách nào trả lời qua loa như: "Rồi, nói sau đi." như khi đối phó với hệ thống được.
Lần đầu tiên y lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cũng may di động của Ngụy Mặc Sinh đột nhiên vang lên, cắt ngang không khí xấu hổ ngượng ngùng giữa hai người.
Ngụy Mặc Sinh có chút ảo não, thấy dãy số xa lạ nên định không nhấc máy. Du Đường chạy đến ngăn cản, như bắt được cọng rơm cứu mạng thúc giục hắn:" Cứ nghe điện thoại trước đã."
Ngụy Mặc Sinh đành phải nhận điện thoại.
Sau khi nói hai câu, biểu tình của nam sinh hoàn toàn thay đổi.
Bàn tay run rẩy cơ hồ không cầm nổi di động.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Du Đường trong lòng kêu lộp bộp : "Có chuyện gì vậy?"
"Anh Đường, đi, đi tới bệnh viện." Giọng Ngụy Mặc Sinh như muốn khóc: "Mẹ em đi cấp cứu rồi......"
*
Trên đường đi Ngụy Mặc Sinh đứt quãng mà giải thích với Du Đường , Trương Đại Dân đã quay lại, biết hắn đã bán phòng thì đòi tiền Khương Viện , Khương Viện nói không có, hai người xô đẩy nhau một lúc, tên súc sinh Trương Đại Dân kia liền cầm dao đâm Khương Viện.
Hàng xóm phát hiện liền gọi 120, hiện tại Khương Viện đang được cấp cứu ở bệnh viện.
Thời điểm Hai người đến bệnh viện, Khương Viện còn đang nằm trong phòng phẫu thuật.
Nhìn đèn bên ngoài phòng cấp cứu còn đang sáng, Ngụy Mặc Sinh suýt nữa ngồi bệt xuống đất, Du Đường vội đỡ lấy hắn nên hắn mới không đến nỗi té ngã.
Bác sĩ lại hỏi ai là người nhà người bệnh, Du Đường vốn định nhận trách nhiệm , Ngụy Mặc Sinh đã vội vàng trả lời. Y chỉ có thể đi theo hắn đến văn phòng.
" Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cơ thể đã rất yếu, lần này lại bị đâm vào bụng, mặc dù cấp cứu thành công cũng vẫn sẽ rút ngắn thọ mệnh ."
Bác sĩ nói còn dễ nghe, người bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối có thể sống thêm ngày nào cũng đều là trộm về từ tay Diêm Vương, lần này Khương Viện bị thương rất nặng, có thể kéo dài thêm một hai tháng hay không cũng chưa biết chắc.
" Ung thư dạ dày?" Ngụy Mặc Sinh như rớt xuống hầm băng, một lát sau, hắn mất khống chế nhào qua bắt lấy bả vai bác sĩ :" Mẹ tôi bị ung thư dạ dày???! Bác sĩ, khả năng ông chuẩn đoán sai rồi! Không thể nào! Mẹ tôi không thể bị ung thư dạ dày được!"
"Chẳng qua dạ dày bà không tốt lắm thôi, tôi học về đông y, tôi kê dược thiện cho bà, tôi luôn chăm sóc dạ dày cho bà, sức khỏe bà sẽ tốt lên! Mẹ tôi không thể bị ung thư dạ dày, không thể , không có khả năng, không thể nào!"
" A Sinh, buông bác sĩ ra!" Du Đường vội vàng gỡ tay Ngụy Mặc Sinh ra, xin lỗi bác sĩ rồi kéo nam sinh đang hoảng loạn đi ra ngoài.
Ánh mắt Ngụy Mặc Sinh trống rỗng vô hồn, giống như bị đánh đến choáng váng vừa đi vừa lắc đầu: " Không có khà năng, không có khả năng, chắn chắn là chuẩn đoán bệnh sai rồi."
Du Đường nắm chặt bàn tay đang siết chặt của nam sinh, trong lòng đau đớn. Y và Khương Viện chưa từng nghĩ đến chuyện Ngụy Mặc Sinh sẽ phát hiện ra việc này bằng phương thức tàn nhẫn như vậy. Hai người đi vào một góc nhỏ, Du Đường ôm lấy mặt Ngụy Mặc Sinh , nâng lên để hắn đối diện với mình: " A Sinh, em bình tĩnh lại đã, đừng hoảng loạn như vậy..... Bác gái thật ra....."
" Anh đã biết từ trước rồi đúng không?!" Ngụy Mặc Sinh đột nhiên bừng tỉnh, dùng sức đẩy tay Du Đường ra :" Vì sao không nói cho em biết?!!"
" Hai người bàn với nhau với nhau giấu diếm em!!"
Hắn cuồng loạn mà gào khóc xong, dựa vách tường trượt ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm mặt khóc nghẹn ngào.
" Sinh mệnh của mẹ em đang đếm ngược từng ngày, thế mà em còn đang....còn đang...."
Còn đang bối rối vì tình cảm dành cho Du Đường, còn vì quan hệ của Ngụy Sâm và Du Đường mà ghen ghét đố kỵ.
Là vì khoảng thời gian vừa qua quá hạnh phúc, làm hắn cho rằng bản thân có thể tiếp tục sống vui vẻ, có thể theo đuổi người mình yêu thích.
Nhưng thực tại lại dội cho hắn một gáo nước lạnh, cuộc sống vừa có chút khấm khá, ông trời đã nhẫn tâm cướp đi người thân yêu nhất của hắn.
" Tại sao .........tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy....." Ngụy Mặc Sinh cuộn tròn trong góc nhà, giống con thú nhỏ bị bắt giam, từ bỏ giãy giụa, chỉ có thể nằm trong lồng ôm thân thể chồng chất vết thương mà nức nở:" Anh Đường, anh không phải đã nói nếu em cố gắng nỗ lực, cuộc sống sẽ ngày một tốt lên sao.... Vì cái gì, vì cái gì ông trời lại đối xử với em như vậy....Vì cái gì mà muốn cướp đi mẹ em.....Em rốt cuộc đã làm gì sai... em đã phạm phải tội nghiệt gì....."
Du Đường mím chặt môi, cảm giác trên mặt ướt át, sờ lên mới phát hiện trong bất tri bất giác nước mắt đã chảy đầy mặt.
Y ngồi xổm xuống, ôm Ngụy Mặc Sinh vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ lưng hắn, lại nghẹn không nói ra nổi một câu an ủi.
Y chỉ là người đứng xem, không thể thay đổi những sự việc đã chú định sẽ xảy ra trong thế giới này , chỉ có thể đứng đây nói những lời an ủi vô nghĩa với Ngụy Mặc Sinh.
*
Một lúc lâu sau, Ngụy Mặc Sinh mới có thể bình tĩnh trở lại, Du Đường bèn kéo tay hắn đến bên ngoài phòng phẫu thuật ngồi chờ.
Nam sinh như đột nhiên mất đi linh hồn, đôi mắt trống rỗng vô hồn, Du Đường gọi vài câu mới nghe thấy. Sau nửa giờ đèn phòng cấp cứu mới tắt, con ngươi trong mắt Ngụy Mặc Sinh sáng lên, vội vàng chạy qua đỡ lấy xe đẩy, nhìn Khương Viện đang ngủ say, nước mắt lại lăn dài, rơi xuống mặt người phụ nữ, bị hắn hoảng loạn lau vội đi.
Du Đường nhìn thấy tình cảnh như vậy, ngực y âm ỉ đau, đi ra khỏi bệnh viện móc ra điếu thuốc chầm chậm châm lửa rít một hơi dài.
Comments