Du Đường kết hợp chuyện này với vụ hỏa hoạn nhóm hầu gái kể lại thì hiểu ra. Cha mẹ và anh của Thẩm Dục chắc hẳn đều là kẻ không ra gì, bọn họ thường xuyên bạo hành ngược đãi hắn, nếu không Thẩm Dục sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nhưng trận hỏa hoạn kia có thật sự như lời đồn không thì còn phải kiểm tra lại.
Y không tin một đứa trẻ mười một tuổi có thể phóng hỏa giết người.
" Không đâu." Du Đường tuy cảm thấy ban ngày tên Thẩm Dục này không chịu làm người, nhưng hiện tại hắn thoạt nhìn thật sự quá đáng thương, y không thể không mềm lòng.
Y lau nước mắt trên mặt Thẩm Dục rồi kéo ghế đỡ thanh niên ngồi lên, Du Đường ngồi xổm xuống đất, dùng tư thế để làm người khá an tâm ngước nhìn Thẩm Dục, dỗ dành hắn:" Tối hôm nay có tôi ở đây, tôi nấu đồ ăn ngon cho em, được không?"
Thẩm Dục rụt rè nhìn Du Đường với ánh mắt còn chút cảnh giác nhưng ít ra cũng không đến nỗi sợ hãi như ban đầu. Hơn nữa nghe nói được ăn ngon, liền cảm thấy bụng lại đói cồn cào.
Hắn xoắn xuýt hỏi nhỏ Du Đường:" Đồ ăn ngon gì thế?"
Suy xét về việc Thẩm Dục bội thực nôn tại chỗ, Du Đường muốn làm món gì đó dễ tiêu hóa, nên trả lời hắn:
" Mì trứng cà chua được không?"
Thẩm Dục miết mấy ngón tay, sắc mặt bối rối sợ sệt: " Mì trứng cà chua là cái gì?"
"......" Du Đường nhìn hắn không giống giả ngốc, thử thăm dò hỏi thêm chút chuyện:" Có thể nói cho anh, em năm nay bao nhiêu tuổi được không?
" Em không biết." Thẩm Dục lắc đầu, lại dừng lại, nhớ ra cái gì đó, nói với Du Đường:" Đúng rồi, hôm trước mẹ mắng em là thằng đ**m con, phí công tao nuôi mày 5 năm, cho nên ....Em, em có khi em 5 tuổi?"
Nửa câu sau, Thẩm Dục vừa nói lí nhí vừa quan sát biểu cảm của Du Đường, sợ đối phương sẽ nổi giận.
ĐM!
Du Đường chửi bới lung tung ở trong lòng.
Y nhớ đến thông tin dữ liệu có nói Thẩm Dục là con riêng của Thẩm gia, như vậy vị phu nhân kia chắc chắn là vợ cả của cha Thẩm Dục, cũng giải thích được cách đối xử của ả với Thẩm Dục.
Nhưng súc sinh đến thế nào mới có thể làm ra những chuyện như vậy với một đứa trẻ con?
【 ký chủ, em hiểu rồi, Thẩm Dục bị ngược đãi trong thời gian dài dẫn tới tâm thần phân liệt. 】 hệ thống nói: 【Em nghi ngờ hắn một tháng có ba ngày nhất định phải về nhà chính, chắc chắn là vì loại bệnh này sẽ phát tác theo định kỳ, chính bản thân hắn cũng không thể khống chế được. 】
Du Đường: Người đáng giận thật ra cũng có chỗ đáng thương.
Nhẹ thở dài trong lòng, Du Đường vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dục:" Ừ anh biết rồi em năm nay năm tuổi."
" Bây giờ em cứ ngồi đây chờ một chút, đừng ăn linh tinh, chờ anh nấu mì cho em ăn được không nè?"
Thẩm Dục thấy y không nổi giận, lại còn cười đẹp như vậy nên thả lỏng một chút cảnh giác, nhẹ giọng trả lời:" Vâng ạ."
Đầu tiên Du Đường dùng cây lau nhà dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn của Thẩm Dục, sau đó tìm nguyên liệu nấu ăn, ra tay múa chảo rất chuyên nghiệp.
Y dùng mì sợi nhỏ để dễ tiêu hóa. Một lát sau bê lên một bát mì trứng cà chua nóng sốt , rải thêm chút hành lá xanh biếc, trông cực kỳ ngon mắt.
Lúc quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Dục dùng ánh mắt cún con nhìn mình, đôi mắt đỏ hồng ngập nước. Du Đường tim cũng nhũn ra thành bãi nước.
Y bê bát lại bàn, quay lại tìm đôi đũa đưa cho Thẩm Dục thì phát hiện hắn vẫn còn đang đeo đôi bao tay bẩn thỉu lúc nãy.
"Anh giúp em tháo bao tay ra nhé?" Y không trực tiếp lột bao tay ra mà kiên nhẫn dò hỏi ý kiến Thẩm Dục.
Thẩm Dục chần chờ một chút, đưa hai tay qua, ừm một tiếng.
Du Đường lúc này mới nhẹ nhàng tháo bao tay của Thẩm Dục xuống. Thời điểm nhìn thấy tay của thanh niên, y sững sờ hóa đá tại chỗ.
Trên mu bàn tay trắng nõn toàn là sẹo to sẹo nhỏ có cả vết tàn thuốc dí vào để lại, từng miếng da thịt gồ ghề vặn xoắn vào với nhau, trông cực kỳ dữ tợn.
Y tháo nốt bên bao tay còn lại của Thẩm Dục.
Hai bên đều giống nhau.
Y lại cuốn tay áo của Thẩm Dục lên, phát hiện trên cánh tay cũng toàn sẹo, thậm chí còn có vệt roi đan xen, vết nông vết sâu, sờ lên vẫn còn cảm nhận được sự gồ ghề của làn da.
" Anh, anh ơi, anh sao thế?" Thẩm Dục không rõ vì sao mình lại bị kéo tay áo, nhìn thấy Du Đường sắc mặt vặn vẹo, cho rằng bản thân đã làm gì đó sai rồi, lại bắt đầu sợ hãi hoảng hốt.
" Không có gì." Du Đường đã hiểu ra rồi. Thời thơ ấu của Thẩm Dục quả thật rất khủng khiếp, tính tình và thói quen của hắn hiện tại cũng là do giai đoạn này ảnh hưởng.
Du Đường cố gắng dằn xuống sự khó chịu trong lòng, mới thả tay áo Thẩm Dục ra, cầm đũa nhét vào tay hắn:" Em ăn mau đi cho nóng, mì nguội rồi ăn không ngon đâu."
" Vâng, vâng ạ." Thấy Du Đường không tức giận, Thẩm Dục nhẹ nhàng thở một hơi, nắm chặt đôi đũa vụng về ăn mì, đôi khi còn làm rơi đũa ra bàn.
Comments