Mẹ nó chứ.
Du Đường nghĩ thầm, cái thằng cha qua cầu rút ván này.
Mất công hôm qua y còn đau lòng cho hắn.
Bây giờ tỉnh rồi thì trở mặt không nhận người, tính xấu như chó!
" Thẩm, khụ, Thẩm gia, dù sao ngài cũng phải cho tôi một cơ, cơ hội giải ,giải thích...."
Du Đường nắm lấy bàn tay Thẩm Dục, ngón tay y sờ vào vết sẹo gồ ghề trên da.
Thẩm Dục như bị điện giật, mặt tái xanh. Hắn lúc này mới phát hiện ra, mình không mang bao tay, quần áo cũng đã thay thành đồ ngủ
Hắn lập tức đẩy Du Đường ra, liên tiếp lùi về sau, lùi đến nỗi ngã khỏi giường. Tay vẫn còn đang run lập cập.
" Đồ, đồ vô lại......." Hắn lui dần về góc tường, dồn dập thở hổn hển, mặt tái trắng :" Ai cho anh cởi bao tay tôi? Quần áo của tôi......."
Hắn dùng hai cánh tay ôm lấy thân thể:" Anh tự tiện thay quần áo cho tôi....."
Du Đường thấy trạng thái hắn không được bình thường, bò nhanh xuống giường bất chấp sự đau đớn truyền từ cổ và yết hầu, hỏi hắn :" Ngài làm sao vậy?"
"Phòng tắm......" Môi Thẩm Dục tái nhợt: "Mang tôi vào phòng tắm!"
Du Đường không dám chậm trễ, nhanh tay với đến muốn kéo hắn vào phòng tắm.
"Đừng chạm vào tôi!"
"???"Du Đường ngỡ ngàng, bỗng thấy cáu giận: "Ngài không cho tôi chạm vào ngài, lại muốn tôi mang ngài vào phòng tắm, ngài rốt cuộc muốn thế nào?"
Trán Thẩm Dục thấm đẫm mồ hôi lạnh, hắn nỗ lực dồn dập th* d*c.
Du Đường thấy tình hình không ổn, hừ một tiếng, trực tiếp khom lưng bế Thẩm Dục lên, mang hắn vào phòng tắm.
Vừa mới đặt người lên ghế ngồi trong phòng tắm, Thẩm Dục đã cầm chai sữa tắm nện vào người Du Đường, đỏ mắt kêu lên:" Cút! Cút đi!"
"......" Du Đường nổi cáu lại không có cách nào mắng hắn, xua tay:" Được , được, tôi cút ngay đây."
Sau khi đóng lại cửa phòng tắm, y nghe được tiếng mở nước vòi sen.
Thẩm Dục đứng dưới vòi nước, run rẩy c** q**n áo, lộ ra những vết sẹo chi chít trên cơ thể.
Hắn lấy một đống xà phòng tiệt trùng, xoa lên trên làn da lõa lồ, sau đó dùng hết sức mà kỳ cọ, đến khi làn da trắng sứ bị sung huyết, nước xối vào người cực kỳ đau đớn mới thôi. Cả cơ thể và thời thơ ấu đều là vết nhơ trong cuộc đời hắn.
Thói khiết phích của hắn kỳ thật không phải là cảm thấy đồ vật xung quanh dơ bẩn, chính hắn mới là kẻ bẩn thỉu.
Từ lúc nhớ được đến năm mười một tuổi đối với hắn là một cơn ác mộng. Lúc đó hắn căn bản không phải là một con người mà chỉ là thứ súc sinh hèn mòn sống phụ thuộc vào người khác.
Cả ngày nằm trong lồng sắt, bị đánh đập bị thóa mạ, số lần nhìn thấy ánh sáng mặt trời ít ỏi đến đáng thương. Trên người toàn bùn đất chất thải và máu trộn lẫn, vừa bốc mùi ô uế vừa dơ bẩn.
Sau này hắn nắm giữ Thẩm gia, trở thành Thẩm gia cao ngạo quý giá. Có tiền có quyền, bề ngoài sạch sẽ nghiêm trang, eo lưng đĩnh bạt, cử chỉ ưu nhã, đi đến đâu cũng là trung tâm vũ trụ.
Tất cả mọi người đều kính sợ hắn. Hắn cho rằng bản thân có thể bỏ qua quá khứ, vĩnh viễn duy trì hình tượng hoàn mỹ.
Lại không nghĩ đến bí mật chôn vùi mười năm ngày hôm qua đã bại lộ trước mặt kẻ tên Du Đường kia!
Hiện tại trong đầu Thẩm Dục chỉ có một ý niệm, giết anh ta!
Bắt anh ta phải chịu cái chết đau đớn nhất!
Hắn phải dùng phương pháp tàn nhẫn ác độc nhất, từng chút từng chút phá hủy Du Đường, làm anh ta sống không bằng chết!
—— không được làm thế!
Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói khác.
Thẩm Dục sửng sốt, tắt nước vòi sen, nhíu mày: "Ai đang nói chuyện vậy?"
—— không được làm tổn thương anh ấy!
—— ta không cho ngươi làm tổn thương đến anh của ta!
Mẹ, Thẩm Dục nhận ra đây chính là nhân cách thứ hai , nó đang nói chuyện với mình.
Tình huống này trước kia chưa từng xuất hiện.
Những năm gần đây, chỉ duy nhất bác sĩ Tống Thành biết về bệnh tình của hắn. Cũng là anh ta kê đơn thuốc, giúp hắn khống chế bệnh tình, vấn đề này nhất thiết phải nói cho Tống Thành biết.
Xem ra tạm thời chưa thể động đến Du Đường.
......
Sau khi tẩy rửa c* th* s*ch s*, Thẩm Dục cũng dần bình tĩnh lại.
Hắn mở tủ lấy quần áo, ở trong toàn bộ là trường bào màu trăng non cùng bao tay, quần áo thuần sắc trắng.
Sau khi chỉn chu bộ dạng, ra bên ngoài, hắn lại trở thành Thẩm gia của ngày thường.
Comments