Lần này Du Đường sáng sớm đã bật dậy, không phạm phải sai lầm lần trước.
Nhưng khi dậy thì cảm thấy cổ họng không thoải mái, che miệng nhỏ giọng ho khan vài tiếng mới đứng lên đi ra ngoài.
Thẩm Dục mơ mơ màng màng nhìn bóng lưng Du Đường , ma xui quỷ khiến duỗi tay với lấy, lại không thể với được gì.
Hắn mở to hai mắt, ý thức hoàn toàn tỉnh táo.
Hương chanh như có như không nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi, Thẩm Dục nhìn ngắm bàn tay tr*n tr** đầy sẹo của mình nhưng lại không có cảm giác ghê tởm buồn nôn giống như hôm qua.
Ngón tay chạm vào chỗ chăn đệm vẫn còn lưu lại sự ấm áp của người đàn ông, Thẩm Dục đột nhiên cảm thấy ngủ cùng Du Đường trên một cái giường cũng không khó chịu lắm.
Tống Thành nói rất đúng.
Người đàn ông này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của hắn.
*
Nhưng đến khi hắn xem lại video giám sát thấy bản thân mình vừa xem hoạt hình công chúa Barbie vừa vỗ tay một cách ngu ngốc, lại hận không thể nhào vào Du Đường để giết người diệt khẩu.
Hình ảnh cuối cùng của video giám sát , là chiếc hôn Du Đường đặt trên trán hắn và câu nói:
" Chúc ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh."
Dù cho Thẩm Dục tung hoành biển Bắc trời Nam đã sáu năm, tuổi còn trẻ những đã khiến cho nhiều người ở trong giới nghe đến tên đã sợ vỡ mật, nghe được lời như vậy, lại nhìn thấy biểu cảm dỗ dành của người đàn ông, cũng không nhịn được mặt đỏ như gấc.
" Mẹ nó chứ."
Dùng đôi tay che lại khuôn mặt nóng rực , Thẩm Dục thẹn thùng mắng một câu th* t*c.
Công chúa nhỏ là cái chó má gì đây?
Du Đường cái tên này chán sống rôi! Lại dám xưng hô như vậy với hắn?
Miệng thì mắng như thế nhưng Thẩm Dục lại phát hiện mình kỳ thật cũng không có tức giật.
Chỉ là cảm thấy mặt nóng, tim đập thật nhanh.
Cảm xúc này từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua.
Làm hắn bỗng nhiên có hơi hoảng hốt.
......
Du Đường biết Thẩm Dục có xem video giám sát theo thói quen, cho răng hôm nay mình bị chửi là cái chắc, nhưng chờ mãi cũng không thấy Thẩm Dục nổi cơn điên.
Chỉ là hắn cứ lén liếc nhìn y mãi, trong ánh mắt lại có chút gì đó rất khó hiểu, làm y cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Thẩm Dục lại gọi y vào thư phòng.
"Thẩm gia, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Dục liếc y một cái : "Khóa cửa lại đi."
"???"
Du Đường bỗng thấy rùng mình, cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhưng y cũng không dám cãi lời Thẩm Dục, đành phải khóa kỹ cửa rồi đi đến trước bàn làm việc.
Thẩm Dục đứng lên, duỗi tay ra trước mặt Du Đường : " Giúp tôi bôi thuốc."
"???"Du Đường nhìn Thẩm Dục: "Không được đâu Thẩm gia, không phải ngài không thể tiếp xúc cơ thể với người khác sao?"
"Tôi muốn thử xem." Thẩm Dục cũng muốn kiểm tra kiên nhẫn của mình đối với sự tiếp xúc của Du Đường.
" Có thể chấp nhận anh hay không."
Du Đường sửng sốt, trong tim bỗng nhiên bị cái gì đó chọc nhẹ vào.
Có hơi tê.
Trực giác của y phát hiện Thẩm Dục thật sự muốn thử bắt đầu tín nhiệm y.
Du Đường cẩn thận thở nhẹ ra một hơi, vươn tay chạm vào tay Thẩm Dục,
Thẩm Dục run cầm cập nhưng vẫn cố chịu đựng.
Người đàn ông chạm nhẹ vào hắn, tháo bao tay xuống,
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thư phòng, chiếu lên hai người từng vệt nắng loang lổ, Thẩm Dục chuyển sự chú ý đến mặt của Du Đường.
Hắn cực kỳ am hiểu cách nhìn mặt đoán ý, có thể từ một biểu cảm rất nhỏ trên gương mặt đối phương đoán ra được trong lòng người đó đang suy nghĩ gì.
Hắn nghĩ, nếu là những người khác, nhìn thấy đôi tay này của hắn, nhất định sẽ cảm thấy buồn nôn.
Hoặc là chán ghét, hoặc là thương hại, hoặc là khinh thường mà trào phúng.
Nhưng biểu tình của Du Đường từ đầu đến cuối đều chỉ truyền đạt cho hắn một suy nghĩ---- bình thường và tôn trọng.
Người đàn ông này không hề đem lòng thương hại và đồng tình với hắn, chỉ có sự tôn trọng từ đáy lòng đối với những việc hắn đã từng trải qua.
"Du Đường." Hắn không nhịn được hỏi: " Anh rốt cuộc cảm thấy thế nào về tôi?"
Du Đường, người này hắn không nhìn thấu được.
Hắn không hiểu vì sao anh ta lại tốt với mình như vậy.
Trong video giám sát, những nụ cười và sự dỗ dành yêu thương của đối phương đối với hắn đều không phải là diễn kịch.
Hắn không đoán ra, chỉ có thể dò hỏi.
" Cảm thấy là cảm thấy thế nào cơ?" Du Đường sửng sốt: "Thẩm gia, ngài hỏi về phương diện nào?"
" Anh đã biết tôi từng trải qua những gì, tại sao lại còn thản nhiên như vậy đối với tôi?"
"......" Du Đường dở khóc dở cười: "Thẩm gia ,ngài muốn nghe lời nói thật sao?"
"Ừm."
Comments