【 ký chủ, độ hảo cảm đã tới 80. 】
Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu khiến Du Đường hoàn hồn.
Lúc trước nghe Thẩm Dục mỉa mai châm chọc đã quen, y cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy thằng nhóc này khẩu thị tâm phi.
Nhưng hiện giờ, những lời hắn nói lại chọc thẳng vào tim. Khiến y bỗng dưng cảm thấy trong ngực ẩn ẩn nhói đau.
" Thẩm gia, ngài đang nói gì vậy...?" Y còn muốn giả ngu, nhưng Thẩm Dục không cho y có cơ hội này.
Thanh niên kéo y vào lồng ngực, gắt gao ôm như muốn dung nhập vào xương cốt.
" Nếu đã chọn tôi, đừng phản bội tôi, cũng đừng chạy trốn." Thẩm Dục trầm giọng khàn khàn ôm ấp cảm xúc dày đặc làm Du Đường có một loại cảm giác hít thở không thông:
"Bằng không, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Tiếng sấm sét ầm ầm vang bên ngoài khung cửa sổ, tia chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của Thẩm Dục, đong đầy sự cố chấp tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.
*
Thẩm Dục sốt cao cả đêm, mãi mới hạ nhiệt, sau nửa đêm lại biến thành nhân cách trẻ con, khóc lóc nói vai đau quá, Du Đường đau lòng không thôi liền láy kẹo ra đút cho hắn.
Đứa nhỏ ăn kẹo, sụt sịt mũi nín khóc, ôm cánh tay Du Đường, làm nũng lăn vào ngực y nói chuyện.
" Anh ơi, em thấy hắn ta."
" Kẻ đó đáng sợ lắm, em thấy hắn thật hung ác, trước đó hắn còn đòi giết anh nữa!"
Du Đường ngẩn ra một chút, mới hiểu đứa nhỏ đang nói về nhân cách chủ của Thẩm Dục.
" Nhưng em ngăn cản hắn!" Thẩm Dục cười khờ dại, tranh công :" Em có lợi hại không nè?"
Du Đường xoa nhẹ tóc của hắn: "Đúng vậy, em là lợi hại nhất."
" Nhưng mà.... gần đây hắn nói hắn cũng thích anh á...." Thẩm Dục tỏ ra buồn rầu: " Tuy hắn thích anh thì em cũng vui, nhưng nghĩ đến chuyện hắn sẽ cướp anh đi mất, em lại không thấy vui nữa...."
Du Đường nhìn bộ dạng của hắn thì lòng mềm thành bãi nước.
Đang định dỗ dành thì Thẩm Dục lại giương mắt nhìn y, con ngươi đen nhánh trong sáng chiếu ra ảnh ngược của y:" Vậy, anh ơi, anh có thích hắn không?"
Giờ khắc này Thẩm Dục cực kỳ giống bộ dạng nghiêm túc hàng ngày, lại hỏi y thêm một lần:
" Hắn thích anh nhiều lắm."
" Anh có yêu thích hắn không?"
Chần chờ hai giây, Du Đường lắc đầu. Y thì thầm với Thẩm Dục :" Anh không có khả năng thích hắn, anh cũng không có cách nào để thích hắn."
Y không phải người của thế giới này, sớm muộn cũng phải rời đi.
Hơn nữa y không có năng lực để yêu một người, y cũng không muốn lừa dối cho qua.
Người nằm trong ngực đột nhiên an tĩnh, sau một lúc lâu, Thẩm Dục vươn tay ôm lấy eo Du Đường, mặt chôn vào ngực người đàn ông, nhẹ giọng thủ thỉ:" Vâng, em biết rồi, em sẽ nói cho hắn biết."
Một đêm này, Du Đường ngủ không ngon. Y mơ rất nhiều giấc mơ. Từng giấc mơ ngắn mơ hồ, trộn lẫn với nhau.
Ở trong mộng, có người gọi y là sư tôn, lại có người gọi anh Đường, bọn họ đều đang khóc.
Loại cảm giác tuyệt vọng khó chịu này vẫn luôn truyền vào trong lòng y, làm y cũng buồn khổ theo. Sáng hôm đó tỉnh lại, Thẩm Dục vẫn còn đang ngủ.
Du Đường định rón rén xuống giường, người bên cạnh đã mở mắt, kéo lấy eo y ôm vào lòng nhìn chằm chằm:
" Anh định đi đâu?"
"...... Toilet."
Thẩm Dục lúc này mới buông y ra, lúc Du Đường định vào toilet lại mở miệng gọi lại.
Du Đường quay đầu lại: "Ơi? Sao thế?"
" Mật mã tư liệu cơ sở dữ liệu của Thẩm gia được giấu ở trên đỉnh quải trượng của tôi, bên trong có một cái USB." Hắn bình tĩnh nói, tựa như đang kể về một chuyện bình thường hàng ngày:" Nếu Hàn Tử Thần có được cái USB này, thông tin ở bên trong USB đủ để cho hắn lật đổ Thẩm gia, cũng sẽ dễ như trở bàn tay dồn tôi vào đường cùng."
Du Đường ngỡ ngàng khó tin mà nhìn Thẩm Dục.
Nhưng thanh niên chỉ ngồi ở trên giường, nhìn y cười dịu dàng, tóc dài buông rủ xuống lưng, làm hắn càng thêm ôn hòa vô hại.
Comments