"???"
Thái độ của Thẩm Dục chuyển biến quá nhanh khiến Du Đường không chống đỡ kịp.
Chẳng lẽ thằng nhóc này đang nghĩ hai người là quan hệ yêu đương à?
Hơn nữa hắn nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, sao lại tỏ vẻ âu yếm lão luyện đến thế?
Thẩm Dục thấy y xấu hổ thì giả lơ, cũng không để bụng chuyện y không trả lời, chỉ ngồi mân mê ngón tay Du Đường, vu vơ mà nói với y:
" Vừa rồi cấp dưới báo tới đã bắt được tên phản bội."
" Hỏi tôi muốn xử lý như thế nào."
Ngón tay trắng nõn xuyên qua khe hở bàn tay của Du Đường, khẽ v**t v* từng ngón từng ngón.
" Tôi bảo đem gã cột vào ghế, trói chặt hai tay hai chân. dùng kìm rút từng móng tay móng chân của gã ra, sau đó đổ muối lên trên...."
"......" Du Đường đột nhiên cảm thấy đau tay.
Bị Thẩm Dục v**t v* mà trong lòng thì run lập cập.
" Dùng dụng cụ banh miệng gã ra, lấy búa đập bể từng cái răng một, sau đó ép gã nuốt hết...."
Du Đường nghe đến đây, bèn vô thức l**m răng.
" Cuối cùng dùng dao phẫu thuật, đợi lúc gã tỉnh táo thì xẻo từng miếng từng miếng ......"
" Xẻo đến khi lộ ra xương trắng, ruột, nội tạng......"
Xong đời, Du Đường bắt đầu cảm thấy cả người đều đau.
Y nghi ngờ Thẩm Dục nói ra những lời này là để hù dọa mình! Khoảng thời gian này quá an nhàn khiến y quên mất tên này là đồ siêu b**n th**!
"Thẩm gia, ngài, ngài đói bụng chưa?" Du Đường định chui ra khỏi lồng ngực hắn đứng lên:" Tôi đi làm cơm chiều."
Nào ngờ Thẩm Dục không cho y đi, mà ôm chặt lấy eo , mặt chôn vào cổ y, đôi môi cọ lên làn da, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng rực làm Du Đường tê dại.
" Sao thế?" Hắn cười: "Sợ à?"
"......"
Du Đường nuốt nước miếng, lắc đầu: "Không có, tôi cho rằng đó là đúng người đúng tội."
" Giả vờ cái gì." Thẩm Dục buông y ra :" Sợ thì bảo sợ."
Hắn nhìn Du Đường: " Anh sợ là tốt, như vậy anh sẽ không dám lừa tôi làm việc không nên làm."
" Nhưng mà nếu anh chọc giận tôi thật, tôi cũng sẽ không đối xử với anh như vậy đâu."
Nghe được lời này, Du Đường có hơi ngạc nhiên, kết quả Thẩm Dục chốt hạ cậu nói khiến cho y hoàn toàn đầu hàng.
" Tôi sẽ....."
" ch*ch chết anh."
"???"
Đây là lời của con người nói ra đấy à???
Thẩm Dục thoạt nhìn rất hài lòng với vẻ mặt của y, nở nụ cười rạng rỡ:" Được rồi, đi nấu cơm đi, tôi muốn ăn mì trứng cà chua."
"......"
Du Đường còn có thể nói gì, chỉ có thể bĩu môi đồng ý rồi ngoan ngoãn đi nấu cơm.
*
Trong khoảng thời gian Thẩm Dục dưỡng thương vân luôn nằm ì ở biệt thự. Bởi vì có Du Đường bầu bạn, nên cũng không cần thiết phải về lại khu biệt thự nhà họ Thẩm để che giấu nhân cách trẻ con của Thẩm Dục.
Chỉ cần có Du Đường ở cạnh, đứa nhỏ có được cảm giác an toàn, dần dà cũng thành một đứa trẻ có tính cách bình thường không còn đặt đâu ngồi đấy vâng vâng dạ dạ nữa.
Nhưng theo thời gian dần trôi, Du Đường đột nhiên ý thức được việc nhân cách thứ hai của Thẩm Dục hình như đang dần trưởng thành.
Thẳng đến một ngày kia, y chợt tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, nhìn thấy Thẩm Dục đang ngồi ở đầu giường v**t v* con dao gọt hoa quả, nhìn y với ánh mắt xa lạ lạnh như băng.
Trong lòng chợt thấy rùng mình, Du Đường vội vàng nhổm dậy, cảnh giác nhìn hắn, thử thăm dò hỏi :" Thẩm Dục? Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Mười một tuổi." Thẩm Dục thuần thục xoay vòng con dao gọt hoa quả trong tay, lưỡi dao phản xạ ánh sáng vào trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
" Anh sao vậy? Hả anh?" Hắn vẫn nhận ra Du Đường, nghiêng đầu nhìn y, nở nụ cười tươi tắn:" Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"
"......" Du Đường nhớ ra năm Thẩm Dục mười một tuổi chính là năm biệt thự nhà họ Thẩm gặp hỏa hoạn, vừa lúc nhân cách thứ hai của Thẩm Dục có tuổi tác tương ứng.
Dùng sức cắm phập con dao lên tủ đầu giường, Thẩm Dục gối tay ra sau đầu, nằm ngã ra giường.
" Anh à, anh cũng nằm xuống nói chuyện với em chút đi."
"...... Ừ." Du Đường bây giờ không biết xử lý tình huống này như thế nào. Y chưa từng nghĩ tới nhân cách phân liệt cũng có thể phát triển độ tuổi theo thời gian. Hơn nữa tính tình của nhân cách này rất khó đoán, tuy rằng mới mười một tuổi nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm không thèm che giấu.
" Em không phóng hỏa đốt nhà.." thiếu niên Thẩm Dục cười nói thẳng :" Chỉ là em có nói cũng không ai tin."
" Nhưng không sao, em cũng không trách bọn họ."
" Bởi vì trong trận hỏa hoạn, em đã đứng mà nhìn bọn họ bị thiêu đến chết trong căn nhà đó, lúc đó em rất chi là vui vẻ, vui vẻ đến điên lên mất....."
Du Đường nhịn không được hỏi: " Vậy rốt cuộc là ai phóng hỏa?"
Thẩm Dục khựng lại ngạc nhiên nhìn Du Đường:" Anh à, anh tin tưởng em sao?"
Comments