Chỉ thông qua ánh đèn leo lét của phòng ngủ, Du Đường cũng thấy rõ ràng. Đôi mắt Thẩm Dục chợt bừng sáng, bên trong đong đầy cảm xúc mà y không hiểu. Thanh niên vươn tay muốn ôm chặt y, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến cơ thể bệnh tật nên khựng tay lại, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay y rồi khẽ khàng đặt nụ hôn lên đôi môi.
" Được, được, chúng ta đi hẹn hò thôi, đi chơi lễ Giáng Sinh!!"
Du Đường thấy hắn vui vẻ thì cũng vui lây, ma xui quỷ khiến mà vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thẩm Dục :" Em vui vậy sao?"
" Vui chứ." Thẩm Dục cọ má vào lòng bàn tay y, lưu luyến độ ấm trên tay Du Đường :" Đây là lần đầu tiên anh mời em đi hẹn hò."
" Em vui lắm, bây giờ chỉ muốn lấy cuốn lịch ra, khoanh lên ngày hẹn hò của chúng ta một vòng trái tim, về sau năm nào cũng lấy ra ăn mừng một lần."
Du Đường bị ý tưởng của hắn chọc cười, nhẹ nhàng nhéo má Thẩm Dục, rồi nhướn lên đặt một nụ hôn lên trán hắn.
" Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra ngoài chơi."
Y dặn dò Thẩm Dục: " Nếu tôi không dậy được, em nhất định phải gọi tôi, không thể phí phạm thời gian hẹn hò quý báu của chúng ta, em rõ chưa?"
Y sợ rằng nếu Thẩm Dục không gọi, y sẽ vĩnh viễn ngủ mất
"Ừm, ừm." Thẩm Dục được Du Đường hôn chúc ngủ ngon cả người lâng lâng cười híp mắt không nhìn thấy đường. Hắn vội gật đầu không ngừng, cũng thử thăm dò ôm lấy hôn lên trán Du Đường, rồi di chuyển xuống, hôn phớt môi người đàn ông một cái, cười rộ lên như vầng trăng non, rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Du Đường thở dài, siết nhẹ tay Thẩm Dục, cuối cùng khẽ nói với hắn một câu chúc ngủ ngon.
*
Hai người họ hẹn hò ở công viên giải trí.
Du Đường biết tuổi thơ của Thẩm Dục thật sự quá thảm, không chỉ có cha không thương, mẹ không yêu, mà ngay cả những quà vặt, đồ chơi trẻ nhỏ thường thích, những nơi vui chơi cũng chưa từng được trải nghiệm lần nào.
Cho nên lần hẹn hò này, y muốn đi cùng Thẩm Dục tới công viên giải trí một lần, dẫn hắn đi ăn uống chơi bời, đền bù cho tuổi thơ mà hắn đã mất.
Được hệ thống mở " Miễn đau" nên tuy rằng Du Đường cảm thấy thân thể nặng nề, nhưng không cảm giác được cơn đau, khí sắc trên mặt hôm nay cũng tốt hơn mọi ngày.
Tài xế lái xe chở hai người đến cửa khu vui chơi giải trí, thủ hạ của Thẩm Dục ngụy trang thành những du khách bình thường trà trộn vào trong công viên để bảo vệ bọn họ.
Lúc nhân viên đang kiểm tra vé vào cửa, Thẩm Dục nhấp môi nhìn những đôi tình nhân đang nắm tay xung quanh, bàn tay hắn cũng rục rịch , bắt lấy tay của Du Đường, vành tai ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn nắm tay Du Đường ở nơi đông người như vậy, cũng không biết Du Đường có để ý không. Ngày mùa đông tuy rằng lạnh lẽo những hắn lo lắng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tim Thẩm Dục đập thình thịch, sau đó hắn cảm giác được Du Đường nắm lại tay hắn, hai bàn tay đan chặt lấy nhau, không hề buông ra.
"......"
Không cách nào hình dung tâm tình của hắn giờ phút này .
Hốc mắt Thẩm Dục hơi ướt, trong lòng lại cực kỳ ấm áp.
" Em muốn chơi cái gì trước?" Du Đường dựa sát vào người Thẩm Dục, ánh mắt quét qua các trò chơi xung quanh, lúc nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ thì cười ha ha, chỉ vào một con ngựa gỗ màu sắc lòe loẹt, trêu chọc Thẩm Dục:" Công chúa nhỏ thì nên ngồi vòng quay ngựa gỗ nha, công chúa Dục Dục nhà chúng ta có muốn ngồi lên ngựa gỗ xoay vòng vòng không nè?"
"......" Tuy rằng hắn cũng đã nghe quen mấy tiếng công chúa nhỏ mà Du Đường hay gọi trêu lúc ở nhà. Nhưng bây giờ là đang ở bên ngoài, không chừng đã bị người qua đường nghe thấy, Thẩm Dục khó tránh khỏi ngại ngùng xấu hổ. Hắn vội vàng bịt miệng Du Đường:
" Được rồi mà, ở bên ngoài đừng gọi cái tên này!"
Du Đường thổi nhẹ vào lòng bàn tay hắn:" Được rồi, biết rồi, đùa một tí thôi ấy mà."
Ngón tay Thẩm Dục run run, vội buông tay ra, mặt lại càng đỏ hơn vài phần.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, lảng sang chuyện khác hỏi Du Đường: " Anh có sợ độ cao không?"
" Không." Du Đường nghi hoặc:" Sao em hỏi thế?"
Thẩm Dục cầm bàn tay lạnh lẽo của Du Đường nhét vào túi áo khoác của mình, nhẹ giọng nói :" Em muốn cùng anh ngồi vòng quay mặt trời một lần."
" Được nha." Du Đương tuy không biết tại sao Thẩm Dục lại muốn chơi trò này, nhưng vẫn đồng ý đi theo. Hôm nay y sẽ xem Thẩm Dục như trời như đất mà cưng chiều.
Ban ngày người xếp hàng ở vòng quay mặt trời cũng không nhiều, phần lớn đều là các cặp đang yêu, cũng có gia đình mang theo trẻ con đi chơi.
Một cô bé mặc bộ váy màu đỏ, trên đầu búi hai búi tóc tròn xoe đang cầm trong tay một con thỏ kẹo bông gòn rất lớn, cô bé được người cha trẻ tuổi đặt lên cổ, vừa ăn kẹo vừa cười rất vui vẻ.
Ánh mắt của Thẩm Dục dừng lại trên gương mặt tươi cười của cô bé, rồi lại chuyển qua cây kẹo bông gòn, hắn nhìn một lát rồi quay mặt đi. Du Đường nhìn dáng vẻ của hắn thì sờ túi tìm kẹo theo bản năng nhưng không có nên cau mày lại.
Tới lượt hai người vào cabin, Thẩm Dục vào trước rồi vươn tay đỡ Du Đường, dụng tâm kéo cánh tay y để y dễ dàng vào trong, động tác cẩn thận làm người xung quanh đều tò mò nhìn theo.
Hắn lại không thèm để ý, chờ đến cửa cabin đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bên cạnh Du Đường, chờ vòng quay bắt đầu di chuyển. Không khí trong cabin rất yên tĩnh, một lát sau, Thẩm Dục mới nói:
" Em có tra qua ở trên mạng." Hắn nắm tay Du Đường, nhẹ giọng nói: " Có một truyền thuyết về vòng quay mặt trời này."
Comments