“Hoàng thượng, ban ngày ban mặt dâm loạn sợ có hại đến uy danh của người, thần thiếp chỉ là một nữ tử ở hậu cung thì không sao,” Tang Nguyệt mắt đảo một vòng, khẽ cười, “nhưng, nhưng hoàng thượng không thể vì thương xót thần thiếp mà mang tiếng xấu như vậy, thần thiếp áy náy…”
Lời nói của Tang Nguyệt đều hướng về Dạ Thừa Ân, hơn nữa nói đâu ra đấy, không thể tìm ra lỗi sai nào.
Nghe vậy, Dạ Thừa Ân cũng buông Tang Nguyệt ra.
“Hoàng hậu của trẫm ngày càng hiểu chuyện rồi.”
“Vì hoàng thượng, thần thiếp có thể chịu thiệt, hì hì…”
“Được rồi, trẫm còn có việc phải bận, nếu nàng không có việc gì thì lui xuống đi!”
Tang Nguyệt cuối cùng cũng nghe được lời cho phép lui xuống, cảm giác như được đại xá.
Nàng lập tức nhay khỏi bàn, hành lễ với Dạ Thừa Ân rồi chạy trốn như bay.
Dạ Thừa Ân nhìn hành động bất thường của Tang Nguyệt, trong lòng có chút cảm giác ngứa ngáy.
Trước đây hoàng hậu đều ước gì được treo trên cổ hắn muốn hắn ngày ngày sủng ái, nay hắn chủ động đề nghị sủng ái, hoàng hậu lại từ chối rồi chạy trối ch.ế.t.
Cái cảm giác ngứa ngáy mà không gãi được này, thật khó chịu và kỳ lạ.
Hắn gọi Ảnh Phong đang đứng canh ở cửa vào.
Ảnh Phong vào phòng chắp tay với Dạ Thừa Ân nói: “Hoàng thượng có sai bảo gì à.”
Dạ Thừa Ân chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay day day thái dương, nhàn nhạt nói với Ảnh Phong: “Vừa nãy cuộc đối thoại giữa trẫm và hoàng hậu, ngươi có nghe thấy không?”
Ảnh Phong gật đầu: “Vi thần, vi thần nghe thấy rồi ạ.”
“Vậy, ngươi thấy hoàng hậu là người như thế nào?”
“Cái này…” Ảnh Phong là một thị vệ, sao có thể tùy tiện bàn luận về một hoàng hậu.
Dạ Thừa Ân nhìn ra sự băn khoăn của Ảnh Phong, nhàn nhạt nói: “Cứ nói thoải mái, trẫm không trị tội ngươi.”
Được Dạ Thừa Ân hứa hẹn xong, Ảnh Phong mới dám nói ra.
“Vi thần cảm thấy hoàng hậu gần đây đột nhiên hiền lương thục đức, rất có phong thái hoàng hậu, giống như,” Ảnh Phong ngập ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Giống như bị người ta đánh tráo vậy.”
Nghe thấy hai chữ “đánh tráo”, ánh mắt Dạ Thừa Ân sáng lên, lại nhớ đến lời hoàng hậu khóc lóc bảo hắn “trả lại thân thể cho nàng” sáng nay.
Nghĩ ngợi không biết có phải kẻ thù của hoàng hậu không vừa mắt sự độc ác của nàng, rồi bắt nàng lại, tìm một người có ngoại hình giống hệt để giả mạo thay thế.
“Ảnh Phong, ngươi phái người đi điều tra xem, xem hoàng hậu có thật sự bị người ta đánh tráo không.”
Nghe vậy, Ảnh Phong ngẩng mắt nhìn Dạ Thừa Ân, vừa định gật đầu đồng ý chuyện này, Dạ Thừa Ân lại mở lời nói.
“Nếu phát hiện hoàng hậu thật sự bị đánh tráo,” Dạ Thừa Ân dừng lại một chút, nói: “Thì giết hoàng hậu thật đi.”
Ảnh Phong thăm dò hỏi: “Nếu thật sự bị đánh tráo, vậy hoàng hậu giả trong hậu cung nên xử lý thế nào?”
“Giữ lại bằng chứng của hoàng hậu giả… Trẫm, giữ nàng ta bên cạnh còn có thể nắm thóp nhà họ Tang.”
“Vi thần tuân lệnh.”
Ảnh Phong hành lễ lui xuống.
*
Tang Nguyệt không hề hay biết nàng vừa rời khỏi Ngự Thư Phòng một lát, Dạ Thừa Ân đã giúp nàng bịa ra một l âm mưu lớn.
Nàng bị Dạ Thừa Ân dọa sợ, định đến Ngự Hoa Viên đi dạo, giải tỏa tâm trạng.
Đi được một lúc, bước chân nàng khựng lại.
Chỉ thấy trên lối đi có hai phi tần xinh đẹp đang cãi vã.
Có thể xem kịch hóng chuyện rồi, thật tốt, hơn nữa còn là phiên bản người thật của màn cung đấu, hì hì…
Với tâm trạng tò mò thích buôn chuyện, Tang Nguyệt đứng trên lối nhỏ từ xa quan sát.
Chỉ thấy Nguyễn Quý phi mặc y phục màu nguyệt quang tát mạnh vào Lương Tiệp Dư mặc y phục màu hồng nhạt đối diện một cái.
“Lương Tiệp Dư, mau quỳ xuống xin lỗi bổn cung!”
Lương Tiệp Dư sờ lên bên má nóng rát, bĩu môi tròn trĩnh.
“Nguyễn Quý phi, người đừng quá đáng, thiếp thân chẳng qua là không cẩn thận làm bẩn vạt váy của người, hà tất phải ép người quỳ xuống.”
Lương Tiệp Dư? Nguyễn Quý phi?
Tang Nguyệt hồi tưởng lại cốt truyện trong truyện tranh, nhớ rằng trong nguyên tác Lương Tiệp Dư là một nữ tử đơn thuần lương thiện.
Khi mọi người hợp sức vây giết hoàng hậu, nàng đứng ở vị trí cuối cùng, không dùng quá nhiều sức lực, cũng coi như đã cho hoàng hậu chút dịu dàng cuối cùng.
Nguyễn Quý phi, đó là sự tồn trị quyền lực chỉ sau hoàng hậu trong hậu cung, nàng ta tuy không độc ác như hoàng hậu, nhưng cũng là người kiêu ngạo hống hách.
Ngày thường nàng ta sẽ không chủ động hại người, nhưng chỉ cần có ai đó chọc giận nàng ta một chút, nàng ta sẽ làm lớn chuyện gây khó dễ cho người khác.
Vì có hoàng hậu độc ác làm nền, Nguyễn Quý phi này liền không quá tệ…
“Hoàng hậu nương nương, người mau qua đây phân xử đi!”
Tiếng của Nguyễn Quý phi cắt ngang dòng suy nghĩ của Tang Nguyệt.
Nàng ngẩng mắt thấy Nguyễn Quý phi và Lương Tiệp Dư cùng đồng loạt nhìn nàng.
Tim nàng thót một cái, nàng chỉ muốn đến xem náo nhiệt thôi, sao lại bị kéo vào rồi?
Nhưng bây giờ muốn âm thầm quay người rời đi e rằng không được rồi.
Tang Nguyệt chỉnh lại quần áo, cười gượng đi về phía hai người.
“Nguyễn Quý phi, Lương Tiệp Dư, hai vị đây là sao vậy?”
Tang Nguyệt tuy biết hai người cãi vã vì chuyện làm bẩn vạt váy, nhưng cũng phải giả vờ không biết, nếu không một hoàng hậu mà đi nghe lén hai phi tần cãi nhau, xem ra có vẻ mất thân phận.
Nguyễn Quý phi thấy hoàng hậu đi tới, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Hoàng hậu này nổi tiếng độc ác trong hậu cung, ngày nào cũng muốn hành hạ các phi tần khác.
Hôm nay nàng ta chủ động đưa sơ hở của Lương Tiệp Dư vào tay hoàng hậu, không tin hoàng hậu không mượn cớ này mà giết ch.ế.t Lương Tiệp Dư.
Nguyễn Quý phi khom người hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân hôm nay vừa có một bộ quần áo mới, vừa mặc ra ngoài đã bị Lương Tiệp Dư ghen ghét, nương nương người xem…”
Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Quý phi đã nhấc vạt váy bị Lương Tiệp Dư làm bẩn lên cho Tang Nguyệt xem.
Tang Nguyệt nhìn vết bẩn to bằng ngón cái, chỉ cảm thấy đau đầu.
Nguyễn Quý phi này có phải ăn no rửng mỡ không?
Chỉ một chút vết bẩn như vậy giặt nước là sạch rồi, làm um sùm lên làm gì, thật nhàm chán!
Lương Tiệp Dư nhìn hoàng hậu nhìn chằm chằm vết bẩn trên vạt váy của Nguyễn Quý phi không nói lời nào, cho rằng hoàng hậu đang nghĩ cách trừng phạt mình, vội vàng giải thích.
“Hoàng hậu nương nương, làm bẩn vạt váy của Nguyễn Quý phi là lỗi của thiếp thân, nhưng đây chỉ là sự cố thuần túy, không có ác ý, kính xin hoàng hậu nương nương minh xét!”
Minh xét cái gì mà minh xét chứ! Vì một vết bẩn bằng ngón tay cái mà còn phải cần một vị hoàng hậu của một nước ra phân xử, thật sự coi hoàng hậu như bà cô già ngồi phơi nắng đầu làng hay lão đại vô công rỗi nghề gãi chân trên bờ ruộng sao!
Nguyễn Quý phi thấy hoàng hậu quay đầu nhìn Lương Tiệp Dư không nói gì, liền tiếp tục châm dầu vào lửa: “Đừng nghe Lương Tiệp Dư nói bừa, rõ ràng là nàng ta ghen ghét, loại người nhỏ nhen như nàng ta không nên ở trong hậu cung hầu hạ hoàng thượng, xin hoàng hậu trọng phạt Lương Tiệp Dư!”
Nếu lần đầu Nguyễn Quý phi không nói rõ ràng, thì lần này đã rất rõ ràng rồi, chỉ thiếu việc nhét dao vào tay Tang Nguyệt bảo nàng chém ch.ế.t Lương Tiệp Dư.
Tang Nguyệt sao lại không hiểu ý tứ của Nguyễn Quý phi, nhưng nàng đã không còn là nguyên thân, nàng xuyên không đến đây cũng không muốn gây chuyện, chỉ muốn sống sót thêm chút thời gian cho đến khi nàng tìm được cách xuyên về.
Bây giờ hai phi tần bày ra trước mặt, tốt nhất là không đắc tội cả hai.
Tang Nguyệt mắt đảo một vòng, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
“Bổn cung đột nhiên nhớ ra, khi bổn cung may phượng bào còn có mấy tấm lụa vàng trong kho chưa dùng đến.
Hôm nay thấy dáng người uyển chuyển của Nguyễn Quý phi, cảm thấy nếu mấy tấm lụa vàng đó may thành y phục mặc trên người ngươi, nhất định sẽ rất đẹp.”
Comments