“Hoàng hậu… nàng có thể vọng tưởng thân thể trẫm, nhưng không được vọng tưởng trái tim trẫm!”
Dạ Thừa Ân nhướng mày lạnh lùng, cúi nửa người xuống, bóp chặt cằm Tang Nguyệt, buộc nàng phải ngẩng lên, đôi mắt hạnh sáng ngời đối diện với ánh mắt phẫn nộ lạnh lùng của hắn.
Thế nhưng Tang Nguyệt nghe Dạ Thừa Ân nói không thích nàng, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn không thích nàng, thì sẽ không sao, không bị độc sủng là có thể sống thêm vài năm, trong hậu cung này, Hoàng thượng độc sủng chính là máy gia tốc tử vong.
Dạ Thừa Ân nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Tang Nguyệt, trong lòng càng thêm giận dữ, nàng ta vậy mà lại vui vẻ mừng thầm? Nàng ta đáng lẽ phải đau lòng buồn bã, cầu xin được bước vào trái tim hắn mới đúng chứ!
Rõ ràng nói Tang Nguyệt đừng vọng tưởng trái tim hắn, nhưng khi mọi chuyện như ý hắn, hắn không những không vui mà còn càng khó chịu và giận dữ.
“Nói, có phải trong lòng nàng đã thích nam nhân khác rồi không?” Khuôn mặt Dạ Thừa Ân từ trên xuống dưới từ từ tiến gần Tang Nguyệt, mang theo một chút áp bức và sự chiếm hữu.
Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đối chóp mũi, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Tang Nguyệt vốn dĩ không hề thích nam nhân bên ngoài như Dạ Thừa Ân đoán, vì vậy khi đối mặt với câu hỏi của hắn, nàng đường hoàng, ánh mắt kiên định, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Ta không sợ” lên mặt.
“Trong lòng thần thiếp không có nam nhân khác!”
Nghe vậy, Dạ Thừa Ân im lặng một lát, rồi khóe môi cong lên, nở nụ cười gian xảo lạnh lẽo: “Vậy nàng hãy chứng minh cho trẫm xem!”
Chứng minh? Chứng minh thế nào, chẳng lẽ móc tim ra sao, nhưng móc tim là sẽ ch.ế.t người đó, không đùa được đâu, nam nhân này thật b**n th**!
Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt nghe lời hắn nói mà không phản ứng, liền trực tiếp cúi người kẹp chặt eo nàng nhấc bổng lên rồi vác nàng lên vai.
“Ngài muốn làm gì? Mau thả ta xuống… thả ta xuống!”
Tang Nguyệt kinh hoảng không ngừng đập vào mông Dạ Thừa Ân.
Nhưng Dạ Thừa Ân căn bản không để ý.
Hắn vác Tang Nguyệt đến trước giường, rồi ném mạnh nàng lên giường.
“Trẫm muốn nàng thị tẩm ngay bây giờ, để chứng minh tấm lòng của nàng!”
“Hoàng thượng, người bình tĩnh một chút, nghe thần thiếp nói…”
“Hôm nay dù trời có sập, trẫm cũng phải có nàng!”
Tang Nguyệt nhìn Dạ Thừa Ân hai mắt đỏ ngầu, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
Không để nàng kịp phản ứng, Dạ Thừa Ân đã nhào tới, đôi môi đã ập tới phong bế kín miệng nàng. Tang Nguyệt điên cuồng giãy giụa, nhưng tránh kiểu gì cũng không thoát, cứ thế bị xâm chiếm.
Trong lúc bế tắc, nàng cắn mạnh vào môi Dạ Thừa Ân.
Mùi máu tanh bất chợt xộc lên, nhưng càng khiến Dạ Thừa Ân hưng phấn. Hắn mặc cho mùi máu tanh hòa lẫn giữa khoang miệng hai người, nụ hôn của hắn ngày càng bá đạo, càng mạnh mẽ, có cảm giác như muốn nuốt chửng Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt độc thân 18 năm, chưa từng trải qua cảnh tượng lớn như vậy, lập tức sợ đến tái mặt, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây lăn dài.
Dạ Thừa Ân đang nóng máu ôm lấy mặt Tang Nguyệt hôn một hồi, cảm thấy lòng bàn tay có mấy giọt lạnh lẽo, liền buông môi nàng ra nhìn.
Chỉ thấy vị Hoàng hậu trong sáng xinh đẹp kia đang rơi lệ thảm thiết, nhìn thấy mà thương.
Ngực hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, có cảm giác khó thở.
Sao nàng lại khóc, lại còn khóc thảm thiết đến vậy.
Có phải vừa nãy hắn quá hung dữ, làm nàng sợ rồi không?
Thế nhưng, hắn chỉ muốn nàng chứng minh nàng không phản bội hắn, hơn nữa hai người đã ân ái nhiều lần như vậy rồi, sao Hoàng hậu của hắn vẫn còn vẻ ngây thơ của thiếu nữ.
Có cần xin lỗi không?
Không cần, hắn là Thiên tử cao cao tại thượng, là chỗ dựa của tất cả các phi tần trong hậu cung, sao hắn có thể có lỗi, nhất định là gần đây đối với Hoàng hậu quá tốt, nàng ta tự mình không biết điều!
Cứ để nàng ta một thời gian, để nàng ta như trước đây cầu xin hắn sủng ái nàng ta.
Dạ Thừa Ân chậm rãi đứng dậy, nhìn Tang Nguyệt đang nằm trên giường khóc như hoa lê dầm mưa.
“Vô vị, thật vô vị,” hắn vừa mặc áo ngoài vừa nói: “Sau này đừng cầu xin trẫm đến sủng ái nàng nữa!”
Dạ Thừa Ân mặc chỉnh tề y phục xong liền phất tay áo bỏ đi, khi rời đi còn nặng nề đóng sập cửa lớn.
Tang Nguyệt thấy Dạ Thừa Ân rời đi mới hoàn hồn lại, cảm giác như sống sót sau tai nạn.
“Hỉ Vân, Lạc Yến, chuẩn bị nước nóng, bổn cung muốn tắm rửa.” Tang Nguyệt đang mềm nhũn trên giường gọi ra ngoài.
Hai cung nữ đang canh ngoài phòng nghe thấy lời Tang Nguyệt xong liền đi chuẩn bị đồ tắm rửa.
Trong lòng các nàng đều rất tò mò, rõ ràng Hoàng thượng đã chủ động dâng đến tận cửa rồi, sao Hoàng hậu lại không “ăn” một miếng nào vậy chứ?
Biết đâu ăn một miếng này, mang thai Hoàng tử, vậy thì vị trí Hoàng hậu này sẽ vững chắc.
Haiz! Thôi, chỉ là người hầu, đừng can thiệp vào chuyện của chủ tử, có lẽ chủ tử có suy nghĩ riêng của mình.
Rất nhanh hai cung nữ đã chuẩn bị xong đồ tắm rửa mang vào phòng.
Khi hai người bước qua bình phong, lại thấy một bãi chiến trường bừa bộn, gối mềm, chăn đều bị ném xuống đất, còn quần áo của Tang Nguyệt cũng bị xé rách không còn che được thân thể.
Xem ra vị Hoàng thượng này khi làm chuyện đó cũng rất đáng sợ.
Sau cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, Tang Nguyệt đã kiệt sức, nàng quay đầu nhìn hai cung nữ đang đi vào, yếu ớt nói: “Đỡ bổn cung một chút, bổn cung mệt quá rồi.”
“Vâng.”
Hai cung nữ đỡ Tang Nguyệt đứng dậy đi đến bên bồn tắm, rồi giúp nàng c** q**n áo.
Nàng từ từ ngồi vào bồn tắm, nước ấm chạm vào vết răng trên ngực nàng, đau đến nỗi nàng run lên bần bật.
Xem ra hôm nay nàng đã triệt để đắc tội với Dạ Thừa Ân rồi.
Nhưng trong một hai ngày tới, nàng cũng không muốn dỗ dành hắn vui vẻ, tên nam nhân chó ch.ế.t này quá đáng sợ, đợi hắn nguôi giận hoặc đợi hắn thích các phi tần khác rồi nói sau.
Đúng rồi, tuy vị Hoàng thượng này có hơi chó má một chút, nhưng hắn vẫn là một đứa con hiếu thảo, nếu nàng ôm chặt đùi Thái hậu, tên nam nhân chó ch.ế.t kia chắc cũng sẽ không làm khó nàng quá nhiều.
Nghĩ đến những điều này, Tang Nguyệt lại có động lực.
Ngày hôm sau, lại là một ngày tràn đầy năng lượng.
Sau một đêm Tang Nguyệt nghỉ ngơi đã lấy lại được tinh thần như thường ngày.
Hai cung nữ giúp nàng trang điểm xong, nàng liền mang theo một tập sách nhỏ về nội dung tư tưởng mà nàng đã chép xong đến Từ Ninh Cung.
Trong Từ Ninh Cung.
Tang Nguyệt bước vào chính điện rồi hành lễ với Thái hậu đang uống trà một mình bên bàn trà: “Nhi thần tham kiến Mẫu hậu, Mẫu hậu vạn phúc kim an.”
“Bình thân đi,” Thái hậu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh bàn trà: “Mau ngồi vào đây.”
“Tạ ơn Mẫu hậu.”
Tang Nguyệt đứng dậy rồi chậm rãi đi đến vị trí đối diện bàn trà của Thái hậu ngồi xuống, đặt một tập kinh Phật mà nàng đã chép xong trước mặt Thái hậu.
“Mẫu hậu, đây là kinh Phật mà nhi thần đã chép xong, tiến độ có hơi chậm, kính xin Mẫu hậu trách phạt.”
“Không sao, con đã làm rất tốt rồi, Mẫu hậu rất hài lòng.”
Thái hậu tùy ý lật vài trang kinh Phật rồi đặt nó sang một bên, trên mặt không có bất cứ hứng thú gì.
Tang Nguyệt rót một chén trà ấm cho Thái hậu rồi dâng lên.
“Mẫu hậu, người sao vậy, sao trông có vẻ không được khỏe, có cần truyền thái y không?”
Comments