Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy Dạ Thừa Ân chậm rãi bước tới.
"Tham kiến hoàng thượng."
Mọi người hành lễ.
Dạ Thừa Ân giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy.
Ánh mắt hắn đi đi lại lại trên người Đại hoàng tử ướt sũng và hoàng hậu.
"Đây là..."
Tang Nguyệt còn chưa kịp mở lời, Lệ phi đã đỏ hoe mắt nức nở, rồi phẫn nộ chỉ vào Tang Nguyệt.
"Hoàng thượng, tiện phụ này vừa nãy suýt chút nữa đã muốn bóp ch.ế.t Đại hoàng tử, may mà thần thiếp đến kịp, nếu không, huhu..."
Dạ Thừa Ân không quá yêu thích Lệ phi, nhưng Đại hoàng tử thì khác, đây là con trai đầu lòng của hắn, là người được hắn ngầm chọn làm thái tử, sao có thể để người khác làm hại.
Hắn quay đầu liền táng cho Tang Nguyệt một cái tát lớn, năm dấu ngón tay in rõ trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tai nàng ong ong.
"Đồ độc phụ ngươi, bình thường chèn ép phi tần thì thôi đi, bây giờ còn muốn động đến hoàng tử của trẫm!"
Tang Nguyệt sờ bên má nóng rát muốn giải thích: "Không phải, hoàng thượng, người..."
Nhưng Dạ Thừa Ân căn bản không cho Tang Nguyệt cơ hội giải thích, trực tiếp tức giận ngắt lời nàng: "Sự độc ác của ngươi, trong cung ai mà không biết, nếu không phải vì niệm tình cả nhà ngươi ba đời đều có ơn hộ quân, trẫm đã sớm phế bỏ vị trí hoàng hậu này rồi!"
"Là ta đã cứu Đại hoàng tử," Tang Nguyệt bị oan ức đến mức tức giận, lớn tiếng nói: "Không tin, các ngươi hỏi Đại hoàng tử xem!"
Mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Đại hoàng tử bên cạnh Lệ phi.
Lệ phi cúi người xoa đầu Đại hoàng tử an ủi: "Hoàng nhi, con đừng sợ, có phụ hoàng con ở đây, hoàng hậu nương nương không thể làm hại con được, con chỉ cần mạnh dạn nói ra sự thật là được!"
Đại hoàng tử thấy Dạ Thừa Ân và Lệ phi đều hiểu lầm hoàng hậu đã cứu mạng hắn, vội vàng tiến lên một bước nhỏ, kéo tay áo của Dạ Thừa Ân, nũng nịu nói: "Phụ hoàng, là hoàng hậu nương nương..."
Mấy chữ quan trọng cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Đại hoàng tử đã ngất đi.
"Hoàng nhi!"
Lệ phi lo lắng ngồi xổm xuống ôm lấy Đại hoàng tử, lúc này mới phát hiện hắn toàn thân nóng bừng, chắc là do rơi xuống nước bị sốt.
"Thái y, mau truyền thái y!" Lệ phi không còn tâm trạng tranh cãi với Tang Nguyệt nữa, ôm Đại hoàng tử liền chạy về phía cung điện gần đó.
Dạ Thừa Ân nhìn chằm chằm Tang Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đâu, đưa hoàng hậu về Phượng Tê Cung cấm túc, ngày mai sẽ định tội!"
"Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng..."
"Cút!"
Dạ Thừa Ân trừng mắt nhìn Tang Nguyệt rồi phất tay áo bỏ đi.
Mấy thái giám tiến lên hành lễ với Tang Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, xin mời!"
Tang Nguyệt thấy Dạ Thừa Ân đã đuổi theo Lệ phi đi rồi, nàng biết bây giờ nàng đã không còn cơ hội giải thích nữa.
Thành kiến trong lòng người này chính là một ngọn núi lớn mà!
Giờ đây quần áo nàng ướt sũng, cũng không thoải mái, liền ngoan ngoãn theo thái giám về Phượng Tê Cung.
Về đến Phượng Tê Cung, Lạc Yến vội vàng bảo các cung nữ khác chuẩn bị nước nóng cho Tang Nguyệt ngâm mình, lại nấu cho nàng một bát canh gừng để giải cảm.
Tang Nguyệt uống xong canh gừng liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nàng nhìn chằm chằm vào màn trướng màu vàng trên đầu, thầm nghĩ: "Cái thằng cụ nhà nó, tại sao người khác xuyên sách đều có thể hưởng thụ cuộc sống, hoặc yêu đương ngọt ngào, còn ta đến đây mới một ngày, đã đội cái danh hoàng hậu làm công việc của đội cứu hộ, mệt như chó thì thôi đi, người ta còn không biết ơn, vậy thì quá vô lý!"
"Rầm rầm…"
Ngoài trời tiếng sấm sét nổi lên, dọa Tang Nguyệt vội vàng bịt miệng mình lại, xem ra không thể tùy tiện than phiền ông trời, vẫn nên ngủ một giấc nhanh thôi, biết đâu tỉnh dậy lại phải đi đâu đó cứu người.
Tang Nguyệt nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tang Nguyệt đang ngủ thì bị Hỉ Vân và Lạc Yến lay tỉnh.
"Hoàng hậu nương nương, tin tốt..."
Nghe thấy ba chữ "tin tốt", Tang Nguyệt bật mạnh dậy khỏi giường, chưa kịp mang giày tất đã muốn xông ra ngoài: "Lần này là ai bị hại?"
Lạc Yến nghe vậy, liền kéo Tang Nguyệt lại, đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu nói nhỏ.
"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng biết người đã cứu Đại hoàng tử, đang trên đường đến Phượng Tê Cung, bây giờ chắc sắp đến cửa rồi, người đừng để hoàng thượng biết người lại có ý định đi hại người khác."
Cái gì gọi là "lại có ý định đi hại người khác" xem ra hoàng hậu này quả thật đủ độc ác, chỉ một chút gió lay cỏ động, cũng có thể khiến người bên cạnh nghĩ rằng nàng lại muốn đi hại người.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Đúng là nói gì có nấy, Lạc Yến vừa dứt lời, Dạ Thừa Ân đã đến ngoài cửa lớn.
Không kịp trang điểm chải chuốt, Tang Nguyệt chỉ có thể đầu bù tóc rối, chân trần đi đến trước mặt Dạ Thừa Ân phúc thân hành lễ: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"
Dạ Thừa Ân đỡ Tang Nguyệt dậy.
Chỉ thấy nàng với mái tóc xanh như thác nước buông xõa trên người, khuôn mặt trong trẻo như ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi chân nhỏ nhắn tinh nghịch động đậy, như một búp bê sứ khiến Dạ Thừa Ân muốn lại gần.
Dạ Thừa Ân gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng, bảo nàng cùng hắn ngồi xuống bên bàn tròn.
"Phó công công," Dạ Thừa Ân quay đầu nhìn Phó công công phía sau: "Mang đến đây."
Nghe vậy, Phó công công bưng một chiếc hộp gấm đến trước bàn tròn đặt xuống.
Dạ Thừa Ân mở nắp hộp gấm, quay sang Tang Nguyệt, giọng điệu nhàn nhạt.
"Đại hoàng tử tỉnh lại, nói với trẫm và Lệ phi rằng là nàng đã cứu hắn," Dạ Thừa Ân nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tang Nguyệt, tiếp tục nói: "Bình hoa lưu ly này là thưởng cho nàng."
Tang Nguyệt nhìn chiếc bình hoa lưu ly trong hộp gấm, không có quá nhiều cảm xúc dao động, thứ này ở hiện đại gọi là bình thủy tinh, không đáng giá.
Nàng vất vả cả ngày, mệt ch.ế.t đi sống lại cũng chỉ đổi lấy một cái bình thủy tinh không đáng tiền.
Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt im lặng, trong lòng nghĩ không biết có phải hắn đã oan uổng nàng, còn đánh nàng một cái tát, trong lòng nàng không vui hay không.
Nếu nàng không vui có khi nào sẽ viết thư cho người nhà họ Tang, bảo người nhà họ Tang ngày mai trên triều đình gây khó dễ cho tân đế là hắn, căn cơ chưa vững chắc hay không.
Bình thường hắn không bận tâm, nhưng lần này quả thực là hắn có lỗi trước.
Chi bằng cứ ở lại cùng nàng một đêm, hi sinh một chút thân mình vậy.
Nghĩ đến đây, Dạ Thừa Ân quay đầu nhìn Hỉ Vân và Lạc Yến một bên: "Tối nay trẫm ở lại Phượng Tê Cung qua đêm, các ngươi đi chuẩn bị đi."
Nghe thấy hai chữ "qua đêm", đồng tử Tang Nguyệt trợn to, nàng độc thân 18 năm từ trong bụng mẹ, còn chưa yêu đương lần nào đã phải mất thân ở đây, hơn nữa lại là với một nam nhân mới quen một ngày, quá thiệt thòi rồi.
"Hoàng thượng, việc qua đêm này hay là để hôm khác đi, hôm nay, hoàng thượng đến vội vàng, thần thiếp còn chưa chuẩn bị xong."
Nghe vậy, Dạ Thừa Ân nhíu mày, trong lòng nghĩ đây là nàng vẫn chưa nguôi giận hay là đang thử hắn?
"Hoàng hậu là ghét bỏ trẫm đến ít, cho nên bên ngươi không có bất kỳ sự chuẩn bị nào sao?"
Tang Nguyệt còn chưa kịp giải thích, đã thấy Lạc Yến bưng một bát canh an thần đi tới.
Nàng ta cười tủm tỉm nói: "Hoàng hậu nương nương đừng lo lắng, những gì cần chuẩn bị nô tỳ đều đã chuẩn bị xong cả rồi, không cần lo lắng!"
Vừa nói Lạc Yến đã đưa bát canh an thần đến tay Dạ Thừa Ân.
Dạ Thừa Ân cũng cầm bát canh an thần lên uống.
Tang Nguyệt đỡ trán, trong lòng một mớ hỗn độn, cung nữ này đúng là làm việc thất bại còn hơn thành công, bây giờ nàng còn có thể bịa ra lý do gì để đuổi Dạ Thừa Ân đi đây?
Dạ Thừa Ân uống xong canh an thần, Lạc Yến cầm bát không lui ra ngoài.
Khi lui ra ngoài, Lạc Yến còn ra hiệu cho tất cả cung nhân khác trong phòng cũng lui ra ngoài.
"Hoàng hậu, ngươi nên giúp trẫm cởi y phục rồi!"
Dạ Thừa Ân với đôi mắt lạnh lẽo khẽ mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé như ngón hành của Tang Nguyệt đặt lên ngực hắn.
Dù cách lớp quần áo, nhưng tay Tang Nguyệt vẫn cảm nhận được cơ bụng tâm múi phía sau lớp áo, đây là thứ mà một thiếu nữ độc thân 18 năm từ trong bụng mẹ có thể chạm vào sao? Quá xấu hổ rồi.
Ngay lập tức, vành tai nàng nóng bừng, cả khuôn mặt đỏ ửng như mây tía, nàng cúi thấp mắt không dám nhìn Dạ Thừa Ân.
Comments