Chương 34: Cấm Túc

Chương 34: Cấm Túc

Thái tử Tây Chiêu nghe lời Dạ Thừa Ân, không tức giận mà mỉm cười hành lễ.

“Hoàng thượng Đại Dạ, nếu bản Thái tử không lầm, Hoàng hậu vừa nãy nói người bất lực” Thái tử Tây Chiêu lấy tay che miệng cười thầm: “Bản Thái tử có thể thỏa mãn Hoàng hậu…”

Thái tử Tây Chiêu còn chưa nói xong, mặt Dạ Thừa Ân đã đen như đít nồi.

Hắn cúi xuống nhìn chằm chằm Tang Nguyệt trong lòng, hơi thở lạnh lẽo.

“Vừa nãy Hoàng hậu nói trẫm bất lực sao?”

Tang Nguyệt muốn nói “Đúng vậy” nhưng nghĩ đến việc Dạ Thừa Ân vừa vì nàng mà từ chối lời cầu hôn của Thái tử Tây Chiêu, nàng vẫn không nên quá đắc ý, ngộ nhỡ tên nam nhân chó ch.ế.t này đổi ý thì người ch.ế.t sẽ là nàng.

Tang Nguyệt hắng giọng nhìn Thái tử Tây Chiêu, lớn tiếng nói: “Thái tử Tây Chiêu nghe lầm rồi, bổn cung vừa nãy nói là Hoàng thượng chó… là bổn cung bất lực…”

Rất chó!

Đồng tử Dạ Thừa Ân mở lớn, thật muốn một tay bóp ch.ế.t Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt phát hiện mình lỡ lời nói ra sự thật, cười gượng giải thích: “Bổn cung vừa nãy nói là Hoàng thượng rất được, là bổn cung nhất thời căng thẳng, lỡ lời, lỡ lời, ha ha…”

Thế này thì tạm được.

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thừa Ân mang theo chút hài lòng, khi nhìn lại Thái tử Tây Chiêu thì lạnh đến thấu xương.

“Thái tử Tây Chiêu, ngươi nghe rõ chưa, trẫm… rất được,” Dạ Thừa Ân hôn lên trán Tang Nguyệt: “Trẫm và Hoàng hậu đều mệt rồi, xin phép rời đi trước, các ngươi cứ tiếp tục.”

Nói đến câu cuối cùng, Dạ Thừa Ân lại nhướng mắt lạnh lùng nhìn Thái tử Tây Chiêu.

Hắn có thể gả muội muội hắn cho Thái tử Tây Chiêu, nhưng Hoàng hậu của hắn, không ai được chạm vào, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ.

Dạ Thừa Ân không còn để ý đến những người trong đại điện, trực tiếp bế Tang Nguyệt ngang người ra khỏi đại điện.

Hai người rời khỏi đại điện, Dạ Thừa Ân còn chưa đặt Tang Nguyệt xuống.

Tang Nguyệt thấy cung nhân qua lại ngày càng đông, hơi ngại ngùng muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Ngài thả ta xuống!”

“Nàng làm bẩn long bào của trẫm, không phải nên giúp trẫm che chắn một chút sao?”

Tang Nguyệt thấy không thể làm gì được Dạ Thừa Ân, liền bỏ cuộc.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt Dạ Thừa Ân góc cạnh như dao khắc, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, vô cùng đẹp trai.

Thật ra bỏ qua các yếu tố khác, vẻ ngoài của Dạ Thừa Ân hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tang Nguyệt.

Nếu có thể yêu một nam tử vừa đẹp trai lại giàu có như vậy cũng không tệ, biết đâu còn có thể sống thêm một thời gian nữa.

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt như bị ma xui quỷ ám hỏi: “Hoàng thượng vì thích thiếp thân nên mới từ chối Thái tử Tây Chiêu sao?”

Vừa hỏi ra miệng, Tang Nguyệt lại cảm thấy hỏi như vậy không thích hợp, liền quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như chưa nói gì.

Nhưng Dạ Thừa Ân đã nghe lọt tai, hắn hừ một tiếng, cười nói: “Hoàng hậu đừng nghĩ nhiều, nàng là Hoàng hậu, nếu trẫm gả nàng cho người khác, mất mặt không chỉ là trẫm, mà còn là mặt mũi của Nước Đại Dạ.”

“Ồ, biết rồi.”

Tang Nguyệt hơi thất vọng cụp mắt, trong lòng lẩm bẩm, nàng đã bị chạm dây thần kinh nào mà lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Nàng đang đóng vai Hoàng hậu độc ác, không phải nữ chính, sao lại vọng tưởng nam chính sẽ thích nàng chứ?

Tất cả những gì nam chính làm cho Hoàng hậu độc ác đều là vì chính hắn, sẽ không có chút yêu thương nào dành cho nữ chính.

Dạ Thừa Ân nhìn người đẹp mềm mại trong lòng nghe hắn nói không thích nàng mà có vẻ thất vọng, trong lòng thầm vui, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Rất nhanh, hai người đến Phượng Tê Cung.

Các cung nhân trong Phượng Tê Cung thấy Đế Hậu cùng nhau vào, liền vội vàng đồng loạt tiến lên hành lễ.

Dạ Thừa Ân đặt Tang Nguyệt xuống, nhìn các cung nhân đang quỳ trên đất, nghiêm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương công khai s* s**ng trẫm, làm mất phong thái phượng nghi, phạt cấm túc một ngày.”

Tang Nguyệt nghe Dạ Thừa Ân muốn phạt mình, có phần không vui, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là cấm túc một ngày, liền lười tính toán với hắn.

Dạ Thừa Ân thấy Tang Nguyệt không nói gì, liền quay sang nói với hai cung nữ thân cận của nàng là Hỉ Vân và Lạc Yến: “Hai ngươi hãy viết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện Hoàng hậu bị trẫm trừng phạt, rồi dán lên cửa tẩm cung của các phi tần, để răn đe.”

Cái gì, trừng phạt thì thôi đi, còn phải dán lên cửa các cung, có hơi quá đáng không.

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt đang mở to mắt, lại quay đầu nhìn Hỉ Vân và Lạc Yến tiếp tục nói: “Nhớ viết rõ ràng, là Hoàng hậu công khai s* s**ng trẫm, trẫm nhân từ, chỉ phạt nàng cấm túc, biết chưa?”

“Cái gì gọi là s* s**ng lung tung, đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, ngài hiểu không?”

Tang Nguyệt cũng là người từng đi học, thể diện này vẫn cần phải có, làm sao nàng có thể đội cái mũ s* s**ng nam tử chứ!

Dạ Thừa Ân nhìn Tang Nguyệt tức đến nỗi hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phồng lên như quả táo nhỏ, vô cùng đáng yêu, hắn thật sự muốn nhéo một cái.

“Văn võ bá quan cùng sứ thần Tây Chiêu đều tận mắt nhìn thấy, nàng nói đây là hiểu lầm sao?” Hắn cười khẩy: “Trẫm không để bọn họ viết nàng s* s**ng… đã rất nể mặt nàng rồi, đừng không biết điều!”

Các cung nhân đang quỳ dưới đất nghe vậy, không kìm được mà mở to mắt, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đã bắt đầu tưởng tượng ra vẻ phong trần của Tang Nguyệt.

“Ngài…” Tang Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dạ Thừa Ân, muốn tranh cãi tiếp, nhưng Dạ Thừa Ân trực tiếp quay người bỏ đi, không cho Tang Nguyệt nói tiếp lời nào.

Sau khi Dạ Thừa Ân rời đi, Hỉ Vân và Lạc Yến run rẩy đứng dậy, nhìn Tang Nguyệt rồi lại cúi đầu.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng mệnh không thể trái, nô tỳ phải đi dán ở cửa các tẩm cung của các phi tần…”

Tang Nguyệt cũng là người hiểu chuyện, Hỉ Vân và Lạc Yến chỉ là những người làm công vất vả, không cần làm khó các nàng.

“Các ngươi đi đi, bổn cung mệt rồi muốn tắm rửa đi ngủ.”

Lời vừa dứt, các cung nữ khác trong Phượng Tê Cung liền bắt đầu hầu hạ Tang Nguyệt tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Tang Nguyệt ngoan ngoãn ở trong sân Phượng Tê Cung, nghe các cung nhân ở góc tường thì thầm bàn tán chuyện bên ngoài.

“Nghe nói hôm qua sau khi Hoàng thượng đưa Hoàng hậu về cung liền quay lại Khánh Thiên Điện, ra lệnh đuổi sứ thần Tây Chiêu, ngươi nói Hoàng thượng có phải rất yêu Hoàng hậu nương nương của chúng ta không…”

“Ta thấy chưa chắc, nếu Hoàng thượng thích Hoàng hậu, sẽ không tuyên truyền chuyện Hoàng hậu s* s**ng hắn, mất mặt lắm chứ!”

“Thật là mất mặt, bây giờ cả hậu cung từ phi tần cho đến thái giám quét dọn nhà xí đều biết chuyện này rồi…”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để Hoàng hậu nương nương nghe thấy…”

“…”

Cái cần nghe và cái không cần nghe đều đã nghe thấy hết rồi.

Tang Nguyệt nằm dài trên ghế dựa dưới giàn hoa tử đằng, lim dim mắt nhìn chằm chằm các cung nhân đang buôn chuyện ở góc tường.

Đột nhiên, không biết từ đâu có một con chim nhỏ bay đến đậu trên giàn hoa tử đằng, tiện thể ị một cục phân nhỏ ngay cạnh chân Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt nhìn cục phân chim bên chân, ánh mắt sáng lên, lập tức nảy sinh ý định trả thù Dạ Thừa Ân.

“Hỉ Vân, lại đây một chút.”

Các cung nhân đang buôn chuyện ở góc tường nghe Tang Nguyệt gọi Hỉ Vân, lập tức luống cuống bỏ đi.

Hỉ Vân nghe Tang Nguyệt gọi, vội vàng từ trong phòng chạy ra hành lễ.

“Hoàng hậu nương nương, có gì sai bảo ạ?”

Comments