Chương 29: Thấp hèn

Chương 29: Thấp hèn

Ôn Trì càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chưa nói đến chuyện lúc trước Tạ Diệp cứ khăng khăng đòi ra ngoài dạo chơi vốn đã rất bất thường, chỉ riêng thân phận Thái tử của hắn thôi, dẫu có xuất cung cũng không thể không mang theo lấy một thị vệ, càng không thể hoàn toàn không có ám vệ bảo hộ trong bóng tối.

Chẳng lẽ Chu công công lại yên tâm để cậu đẩy Tạ Diệp đi ra ngoài như vậy?

Mấu chốt là bản thân Tạ Diệp vốn dĩ cũng không phải người tay trói gà không chặt. Hắn không những chân lành lặn, mà còn từng tay không b*p ch*t người. Trong tình huống như thế, sao hắn có thể mặc người muốn làm gì thì làm?

Ôn Trì nghĩ tới cuối cùng, chỉ có thể đưa ra một kết luận —— đó là Tạ Diệp đã sớm liệu trước tất cả, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để bị "bắt đi".

Nghĩ như vậy, rất nhiều điều bỗng dưng đều hợp lý.

Chẳng trách Tạ Diệp lần này ra ngoài không dẫn theo ai, chẳng trách Chu công công dù lo lắng nhưng vẫn để cậu đưa Thái tử ra ngoài một mình, càng chẳng trách Tạ Diệp cứ một hai lần đuổi cậu rời đi...

Nếu như lúc đầu cậu không bị cái thế lực nào đó cưỡng chế quay lại, có lẽ kế hoạch của Tạ Diệp đã thành công rồi.

Cho nên...

Lỗi nằm ở cậu.

Ôn Trì xấu hổ cúi gằm đầu xuống.

Cậu đột nhiên cảm thấy chán ghét cái thiết lập trong cuốn tiểu thuyết này, cũng ghét luôn cái hệ thống nát bét của Ôn Lương. Ngoan ngoãn giúp Ôn Lương leo l*n đ*nh cao nhân sinh không tốt sao? Tại sao cứ phải tới hành hạ cậu – cái tên pháo hôi này?

Điều tuyệt vọng nhất là: cậu hoàn toàn không có năng lực thay đổi những chuyện này.

"Xin lỗi người, tiểu nhân biết sai rồi." Ôn Trì ủ rũ cụp đầu, trông như mất hồn mất vía, "Nếu tiểu nhân biết chuyện đêm nay nằm trong kế hoạch của Thái tử điện hạ, dù thế nào tiểu nhân cũng sẽ không phá hỏng, đều tại tiểu nhân ngu dốt, do tiểu nhân khờ khạo mà hỏng việc."

Tạ Diệp đặt cậu xuống đất, giọng lạnh băng: "Xem ra ngươi cũng biết mình ngốc."

Ôn Trì cúi đầu nhìn mũi chân mình, dần dần, vành mắt cùng sống mũi đều cay xè.

Nỗi sợ hãi khi vừa thoát khỏi cái chết giờ mới kéo tới, xen lẫn với cảm giác bất lực sâu sắc trước số phận. Hai luồng cảm xúc tiêu cực như một tấm lưới lớn, lập tức bao trùm lấy cậu.

Ôn Trì chớp mắt, nước mắt bất chợt lăn dài trên má.

Đúng lúc này, một bàn tay vươn tới nắm lấy cằm cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ dùng sức, buộc cậu phải ngẩng đầu lên.

Gương mặt Ôn Trì trắng bệch, còn in rõ vệt nước mắt. Trong mắt cậu vẫn vương đầy lệ, môi hơi hé mở, còn chưa kịp thu lại biểu cảm buồn bã, liền ngơ ngác nhìn Tạ Diệp.

Tạ Diệp cúi mắt nhìn cậu, vẻ mặt dửng dưng không chút gợn sóng, dù tay kia đang nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt cậu.

"Trả lời bản cung." Tạ Diệp hỏi, "Ngươi đã đi rồi, vì sao còn quay lại?"

Ôn Trì ngẩn ra đáp: "Tiểu nhân nhất định phải quay lại."

Tạ Diệp dường như đặc biệt cố chấp với câu hỏi này, lại hỏi tiếp: "Vì sao?"

Dĩ nhiên Ôn Trì không thể nói thật về tiểu thuyết hay hệ thống, do dự một lát, cậu đành trả lời một cách đúng mực: "Người là Thái tử, là chủ Đông cung. Nếu người xảy ra chuyện, tiểu nhân cũng không sống nổi. Nếu đã như vậy, tiểu nhân thà ở bên người, cùng sống cùng chết."

Biểu cảm Tạ Diệp vẫn không có gì thay đổi, nhưng ở khoảng cách gần như thế, Ôn Trì nhận ra rõ ràng —— ánh mắt hắn đang dần lạnh đi.

"Thì ra là vậy." Khóe môi Tạ Diệp cong lên, nụ cười rất nhạt, nhưng nhìn kiểu gì cũng tràn ngập vẻ mỉa mai, "Thì ra là thuốc bản cung cho ngươi đã phát huy tác dụng, trách sao một kẻ tham sống sợ chết như ngươi lại cam tâm mạo hiểm quay lại che chở cho bản cung... Cũng đúng, bản cung chết rồi, ngươi cũng không sống nổi."

Ôn Trì: "......"

Cậu cảm thấy Tạ Diệp đã hiểu nhầm rồi, nhưng lại không dám mở miệng giải thích.

"Chỉ tiếc là, ngoài việc gây rối cho bản cung thì ngươi còn làm được gì?" Giọng Tạ Diệp càng lúc càng trầm, lời nói cũng sắc bén hơn hẳn, "Nếu không phải vì cứu ngươi, bản cung sao phải giết sạch bọn chúng?"

Ôn Trì toát đầy mồ hôi lạnh, vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tiểu nhân biết sai rồi."

Tạ Diệp hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm nhẹ. Vậy mà hắn cứ thế bay đi, bóng dáng trắng muốt rất nhanh đã khuất hẳn trong màn đêm dày đặc.

Đây là lần đầu tiên Ôn Trì được chứng kiến khinh công ở cự ly gần như vậy. Cậu ngửa đầu ngây ra nhìn rất lâu, mãi tới khi giọng nói của Chu công công vang lên bên tai.

"Ôn công tử, nô tài đưa công tử về tửu lâu nghỉ trước." Giọng Chu công công có hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn cung kính như thường, "Hôm nay trời đã tối, để không kinh động đến người khác, chúng ta đợi tới sáng mai rồi hẵng hồi cung."

Ôn Trì nhỏ giọng đáp vâng.

Trên đường quay lại tửu lâu, Ôn Trì vừa cà nhắc vừa đi sau lưng Chu công công.

Lúc trước cậu còn chưa cảm thấy gì, giờ mới kịp nhận ra mình đau đến mức toàn thân như bị dao cứa, mỗi bước đi như giẫm trên lưỡi dao.

Ôn Trì nghiến răng cố chịu, ngẩng đầu nhìn bóng lưng khom xuống của Chu công công phía trước, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Công công, mấy người chết khi nãy rốt cuộc là ai?"

Chu công công đáp: "Kẻ thù cũ."

Ôn Trì lại hỏi: "Kẻ thù nào?"

"Lão nô cũng muốn biết." Chu công công chậm rãi bước chậm lại, đi sóng vai cùng Ôn Trì, ánh mắt sâu xa liếc nhìn cậu, "Thái tử điện hạ vốn định đi theo bọn họ, đợi khi kẻ chủ mưu lộ mặt sẽ lập tức một lưới bắt gọn. Chỉ tiếc là giữa chừng lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, ngơ ngơ ngác ngác phá hỏng cả kế hoạch."

*"Trình Giảo Kim": Tên một danh tướng trong dân gian Trung Quốc, thường được ví với người bất ngờ chen ngang gây xáo trộn.

Ôn Trì: "......"

Thôi được rồi, cậu chính là tên Trình Giảo Kim đó.

Chu công công không vì sự im lặng của Ôn Trì mà dừng lại, ông vẫn the thé nói tiếp: "Bất quá, Thái tử điện hạ có thể sai ám vệ giải quyết hai tên chặn đường công tử là được, lão nô cũng không biết điện hạ nghĩ thế nào, lại đích thân ra tay giết người..."

Nói đến đoạn sau, giọng Chu công công nhỏ dần.

Cuối cùng, ông bất đắc dĩ lắc đầu. Ông thực sự không hiểu nổi vì sao Thái tử điện hạ lại hành động bộc phát như thế, chỉ vì nhất thời cảm xúc mà đánh đổi cả kế hoạch lớn. Như vậy hoàn toàn không giống tác phong thường ngày của Thái tử chút nào.

Ôn Trì nghe xong lời Chu công công, áy náy nói: "Xin lỗi."

Chu công công dặn dò: "Nếu còn lần sau, ngươi đừng hồ đồ như thế nữa. Thái tử điện hạ bảo ngươi làm gì thì cứ làm, bất kể người làm gì cũng đều có lý do."

Cậu "ừm" một tiếng, ngẫm nghĩ rồi vẫn cố tìm một cái cớ cho mình: "Ta chỉ là... không nỡ rời Thái tử điện hạ thôi."

"Vậy sao?" Chu công công lạnh tanh nói, "Nô tài tận mắt thấy công tử lúc còn ở chợ chạy nhanh thế nào, đến cả đầu cũng không ngoái lại một cái."

Ôn Trì: "......"

Nếu lúc đó cậu biết Chu công công đang nấp trong tối theo dõi, cậu nhất định sẽ đứng tại chỗ diễn luôn một màn sinh ly tử biệt kiểu Titanic.

------

Về đến tửu lâu, ông chủ thấy cậu thê thảm đầy mình cũng không lấy làm lạ, nhiệt tình đưa cậu về căn phòng đã chuẩn bị sẵn, còn dặn tiểu nhị mang nước nóng cùng quần áo sạch đến cho cậu tắm rửa.

Y phục của cậu đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, lại còn lăn một vòng trên đất nên dính đầy bụi bẩn, đến mức ngay cả cậu cũng ngửi thấy một mùi lạ rất khó ngửi.

Không biết Tạ Diệp làm thế nào mà có thể bế cậu chạy xa như vậy...

Sau khi c** q**n áo, Ôn Trì mới phát hiện mắt cá chân của mình sưng đỏ như cái bánh bao, chỉ cần chạm nhẹ đã đau nhói. Hai đầu gối cũng bị trầy xước, máu vẫn chưa khô, nhìn qua đầy máu me.

Thắt lưng cũng bị trật nặng, chỉ cần xoay nhẹ người thôi cũng đau đến mức cậu phải liên tục hít khí lạnh.

Cậu không dám ngâm mình tắm, chỉ miễn cưỡng lau người qua loa, rồi nhanh chóng trèo lên giường nằm.

Vốn định gọi tiểu nhị mang ít băng gạc và thuốc rượu, nhưng sau khi nằm xuống, cậu lại thấy đến cả việc ngồi dậy cũng khó khăn, như thể xương cốt toàn thân bị người ta tháo rời ra từng mảnh.

Đau.

Ngoài đau ra thì vẫn là đau.

Đau đến mức mặt cậu đẫm mồ hôi lạnh, cuộn mình trong chăn như cái bánh chưng, gần như mất đi ý thức.

Không biết đã ngủ bao lâu, cậu vẫn chìm trong mê man, nhưng lại cảm nhận được có người bước vào phòng, đi đến bên giường của mình.

Người kia ngồi xuống bên giường, dường như đang chăm chú nhìn cậu.

Dù không còn sức để mở mắt, nhưng ánh mắt sắc bén đó lại khiến cậu nổi hết da gà.

Ánh nhìn kia chậm rãi lướt khắp người cậu, không lâu sau, một bàn tay đặt lên má cậu, cảm giác lạnh buốt quen thuộc lan tỏa trong thế giới cảm giác của cậu.

Là Tạ Diệp.

Ôn Trì sửng sốt nghĩ, chỉ có tay của Tạ Diệp mới lạnh đến thế, cũng chỉ có hắn mới b**n th** đến mức thích sờ mặt cậu.

Cậu còn đang nghĩ ngợi, đầu ngón tay của Tạ Diệp đột nhiên dừng lại trên môi cậu.

Ôn Trì hết sức khó hiểu, cậu thật sự không nghĩ mình có sức hút đến mức khiến Tạ Diệp nửa đêm mò đến chỉ để vuốt mặt cậu, dù có vuốt cả đêm thì cũng không ra được vàng.

Ngay sau đó, Tạ Diệp bóp cằm cậu, bắt cậu há miệng, rồi đưa đầu ngón tay vào trong.

Ôn Trì: "......"

Cậu vừa định mở mắt thì cảm giác được đầu ngón tay của hắn đột nhiên lướt mạnh qua một chiếc răng.

Một mùi máu tanh đặc sệt lập tức lan ra trong khoang miệng.

Ban đầu cậu còn định giả vờ ngủ, giờ thì không giả nổi nữa, hoảng hốt mở to mắt, mặc kệ cơn đau, vùng vẫy định ngồi dậy.

Nhưng Tạ Diệp dường như đã chuẩn bị từ trước, ấn vai cậu xuống, dễ dàng giữ cậu lại trên giường.

Ôn Trì không biết hắn định làm gì, nỗi sợ hãi trước điều chưa biết tràn ngập trong đầu, khiến cả người cậu run lên bần bật. Cậu ngậm ngón tay của hắn, lắp bắp nói: "Thái tử điện hạ tha mạng, ta sai rồi... ta thật sự biết sai rồi... hu hu hu hu..."

Vừa nói, cậu vừa tủi thân bật khóc.

Trong lòng cậu thầm mắng: số mình cũng khổ quá rồi, rõ ràng đâu phải mình tự nguyện quay về, là cái hệ thống khốn nạn kia bắt mình phải về! Giờ thì hay rồi, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu mình.

Đều tại cái hệ thống chết tiệt kia!

Cậu sợ đến mức không kìm được tiếng khóc, lại thêm việc trong miệng vẫn còn ngậm một ngón tay, nên tiếng khóc nghe chẳng khác gì ma hú.

Cậu khóc đến nỗi khiến cả Tạ Diệp cũng đau đầu, hắn lạnh giọng nói: "Bản cung có trách ngươi đâu, ngươi khóc cái gì?"

Ôn Trì sụt sịt đáp: "Trong lòng ta khổ..."

Tạ Diệp nhịn hết nổi: "Im miệng!"

Ý chí cầu sinh mạnh mẽ khiến tiếng khóc của Ôn Trì lập tức ngưng bặt, cậu cố gắng ngậm chặt miệng lại, đôi mắt đào phủ một tầng hơi nước đáng thương nhìn bóng người xám đen của Tạ Diệp.

Trong phòng mờ tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua bậu cửa, miễn cưỡng soi rõ được vài đường nét mờ mờ.

Thị lực của Tạ Diệp lại rất tốt, không chỉ thấy rõ bộ dạng khóc lóc xấu xí của cậu lúc ngậm tay hắn, mà còn nhìn thấy những giọt nước mắt to tròn vẫn không ngừng lăn dài nơi khóe mắt cậu, dù không còn tiếng động.

Tạ Diệp khựng lại giây lát, cuối cùng vẫn đè nén lại xúc động muốn lau nước mắt cho cậu, ra lệnh: "Uống máu của ta đi."

Ôn Trì không dám trái lời hắn, đành cắn răng nuốt hết số máu trong miệng xuống.

Thần kỳ là, dù máu của Tạ Diệp có mùi tanh, nhưng không hề khó nuốt như cậu tưởng.

Ngay sau đó, toàn thân cậu liền hết đau rất nhanh, thậm chí còn cảm giác được vết thương trên đầu gối đang lành lại thấy rõ bằng mắt thường.

Trời ơi...

Ôn Trì sững sờ đến mức không biết nói gì.

Chuyện... chuyện gì thế này?

Máu của Tạ Diệp vậy mà lại...

Trong cơn mơ hồ, cậu chợt nhớ đến những lời trưởng công chúa từng nói với hắn. Cậu cứ tưởng nàng lo hắn mặt mũi, chân tay không hồi phục được nên mới cố khuyên hắn đi gặp đại phu.

Nhưng giờ xem ra... có lẽ điều nàng lo, chính là năng lực này của hắn.

Comments