Chương 44: Keo kiệt

Chương 44: Keo kiệt

Tuy Ôn Trì không quen người đàn ông kia, nhưng từ những tiếng thì thầm xì xào xung quanh, cậu đã biết được đó là Lâm tướng quân – vị tướng quân đang rất nổi danh những năm gần đây.

Dĩ nhiên, thân phận của người kia không quan trọng, quan trọng là không biết hắn moi từ đâu ra một cây cổ cầm, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ của mọi người, hắn bước ra giữa bãi đất trống.

Trưởng công chúa dù sao cũng là người từng trải, lập tức phản ứng lại đầu tiên, sai hai cung nữ chuẩn bị bàn ghế.

Lâm tướng quân đặt cổ cầm lên bàn thấp, khom người ngồi xuống.

"Một khúc 'Điệp' mả thôi, mạn phép trình bày trước mặt chư vị."

Nói xong, đôi tay vốn quen cầm đao múa kiếm kia lại linh hoạt lướt qua dây đàn, mười ngón tay thoăn thoắt gảy đàn điêu luyện, hệt như người đã luyện cầm nhiều năm.

Cùng lúc đó, một khúc nhạc uyển chuyển mềm mại vang lên, bao phủ khắp nơi vốn đang yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Tạm không bàn tới việc khúc nhạc có dễ nghe hay không, chỉ riêng hình ảnh một vị tướng cao lớn, dũng mãnh thiện chiến ngồi đánh đàn giữa tiệc rượu đã đủ dọa cho không ít người hồn bay phách lạc.

Trừ Tạ Cẩm đang nhìn Lâm tướng quân đến ngẩn người, và Thái tử Tạ Diệp mặt không biểu cảm như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình, thì ai nấy đều như vừa gặp quỷ.

Ngay cả Trưởng công chúa nổi tiếng giỏi kiềm chế cũng dần không giữ được nụ cười trên mặt.

Trong số đó, người kinh ngạc nhất là Ôn Trì.

Cậu nhớ rõ khúc "Điệp" lẽ ra là bản nhạc Ôn Lương sẽ gảy, hơn nữa, nếu cậu không nhìn nhầm, thì cây cổ cầm trong tay Lâm tướng quân chính là di vật mà mẫu thân nguyên chủ để lại – cũng là đạo cụ giúp Ôn Lương chinh phục Tạ Cẩm trong tiệc hoa đào.

Sao giờ lại rơi vào tay Lâm tướng quân?

Đôi mắt hạnh mở to của Ôn Trì tràn đầy nghi hoặc. Dù có nghĩ cách nào cậu cũng không hiểu nổi, cảm giác như bản thân rơi vào tầng mây mù đặc quánh, chân không chạm đất, lòng cũng bất an.

Cậu bực bội gãi đầu, đã nghĩ không ra thì thôi, đành không nghĩ nữa. Cậu đưa tay với lấy chén trà trên bàn thấp, vừa rồi ăn quá nhiều điểm tâm, giờ muốn uống ngụm trà cho dịu cổ.

Kết quả, ngón tay cậu vừa chạm vào chén sứ, mu bàn tay liền bị vật gì đó cứng như đá nhỏ bắn trúng, đau đến mức cậu bật tiếng kêu rồi rụt tay lại ngay.

Cậu xuýt xoa vì đau, điên cuồng xoa mu bàn tay, cúi đầu nhìn thì thấy da trắng bị đánh đến đỏ một mảng, còn sưng lên, chút nữa là chảy máu.

Ôn Trì cố nén lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn quanh.

Nhưng mọi người xung quanh đều bị cảnh Lâm tướng quân gảy đàn hấp dẫn ánh mắt, chẳng ai để ý đến chuyện bên chỗ cậu. Cậu tìm quanh nửa ngày cũng không thấy người khả nghi nào có thể đã ném viên đá vào mình.

Ôn Trì hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, tiếp tục ngồi nhìn nghiêng Lâm tướng quân mà ngẩn ngơ. Đầu óc cậu bắt đầu bay đi nơi khác, mãi một lúc sau mới sực nhớ là mình còn chưa uống nước, bèn lại đưa tay lấy chén trà kia.

Lần này cậu đặc biệt cẩn thận, vẫn không phát hiện ra ai khả nghi, vì vậy yên tâm cầm chén trà lên, vừa định đưa lên miệng thì...

Cục kẹo đó lại bắn đến lần nữa, chính xác không chệch tí nào, lại đánh trúng mu bàn tay cậu.

Bị đánh bất ngờ lần nữa, đầu ngón tay Ôn Trì run lên, chén trà cầm không chắc lập tức rơi xuống.

Chén trà đang trên đà đổ vào người cậu, thì một bàn tay vươn ra chộp lấy nó thật chuẩn xác.

Bàn tay ấy từ dưới vươn lên, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, vừa khéo ôm trọn chén trà sứ men xanh. Nhìn qua chén trà không có gì đặc biệt, nhưng khi được đôi tay xinh đẹp kia cầm lên lại như biến thành món đồ thủ công mỹ nghệ đáng trân quý.

Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Trì bỗng nhận ra tầm quan trọng của nghề người mẫu bàn tay – tay đẹp như vậy mà không đi làm tay mẫu thì uổng quá.

Khoan đã...

Đó không phải trọng điểm!

Ôn Trì lập tức ngăn lại dòng suy nghĩ sắp trôi xa tận Thái Bình Dương của mình, trừng mắt giận dữ nhìn người vừa ra tay: "Có phải người đánh ta..."

Câu còn chưa nói hết, cậu đã đột ngột im bặt.

Bởi vì ánh mắt cậu vừa nâng lên liền chạm phải gương mặt lạnh băng của Tạ Diệp.

Lúc này, hắn đang đeo chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen, nhưng vẫn không thể che được khí chất mê hoặc của nửa gương mặt còn lại – đẹp đến mức tựa như hoa sen mới nở, khiến người ta không thể rời mắt.

Thế nhưng ánh mắt hắn lại lạnh đến thấu xương, khiến người ta kinh hãi không dám nhìn thẳng.

Dù giữa hai người còn cách một đoạn, Ôn Trì vẫn như cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ thân thể hắn.

Tạ Diệp đặt chén trà xuống trước mặt cậu, không hề nương tay, đáy sứ chạm bàn phát ra tiếng "cạch" giòn tan.

Ôn Trì lén xoa mu bàn tay giờ đã hằn hai vết đỏ, liếc mắt nhìn thứ vừa đánh cậu rơi bên chân – nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải đá nhỏ gì mà là viên kẹo dùng để đãi khách trong yến tiệc.

Ôn Trì: "..."

Tốt lắm, trước có bùn đất, giờ đến kẹo. Tay có gì thì bắn cái đó – quả là rất hợp với phong cách của Tạ Diệp.

Cậu thấy uất ức trong lòng, lông mày nhíu lại, muốn hỏi hắn tại sao lại đánh mình nhưng lại không dám, muốn uống nước mà cũng không dám, cuối cùng chỉ có thể co vai rụt cổ lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào chén trà ngay trước mắt.

Cậu thật sự rất khát nước đó, hu hu hu hu hu...

Có lẽ ánh mắt cậu quá mức khẩn thiết, một lát sau, bàn tay đẹp kia lại vươn tới, lần này trong lòng bàn tay là một chén trà khác.

Ôn Trì đúng là khát khô họng, không buồn nhìn người đưa trà là ai, lập tức cầm lấy uống ừng ực một hơi cạn sạch.

Sau khi đặt chén trà xuống, cậu mới phát hiện đây không phải chén trà của mình, mà là chén của Tạ Diệp – cái chén mà hắn đã uống mấy ngụm rồi, bên trong chắc còn lưu lại nước bọt của hắn...

Ôn Trì nhìn chằm chằm vào chén trà một lúc, cuối cùng làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu giả vờ chân thành cảm kích, nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ."

Tạ Diệp không trả lời câu đó, ngược lại bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan gì: "Có đẹp không?"

Ôn Trì tròn mắt mơ màng.

Tạ Diệp dường như rất tốt bụng, lặp lại lần nữa: "Lâm Triết gảy đàn, có đẹp mắt không?"

Lâm Triết là vị Lâm tướng quân đang thay chủ thụ đi theo tuyến tình tiết.

Ôn Trì không hiểu Tạ Diệp đang muốn ám chỉ điều gì, tất nhiên cậu cũng không dám hỏi, chỉ rụt cổ lại, ngập ngừng một lát rồi cẩn thận gật đầu: "Cũng được ạ."

Vừa dứt lời, ánh mắt Tạ Diệp rõ ràng lạnh thêm mấy phần. Hắn nói: "Tiếp tục nhìn đi."

Vốn dĩ Ôn Trì cũng đang băn khoăn tại sao Lâm tướng quân lại đi theo tuyến tình tiết vốn thuộc về Ôn Lương, giờ nghe Tạ Diệp nói vậy, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo, tiếp tục chăm chú quan sát, vừa nhìn vừa suy nghĩ.

Ngay lúc cậu đang mải mê suy tư, mu bàn tay lại truyền tới một cơn đau — viên kẹo thứ ba bay trúng tay cậu.

Ôn Trì đau đến mức suýt bật khóc, cậu ôm lấy mu bàn tay đỏ bừng, tức mà không dám nói, quay đầu nhìn về phía Tạ Diệp.

Ai ngờ sắc mặt Tạ Diệp còn khó coi hơn, trong đôi phượng nhãn lạnh lẽo như chất chứa một tầng tuyết dày, khóe môi cong lên nụ cười âm u, giọng nói cũng lạnh đến thấu xương:

"Ngươi thích nhìn Lâm Triết đến vậy, chi bằng bản cung gọi hắn đến đây, để ngươi nhìn cho thật kỹ."

Ôn Trì: "......"

Thật mẹ nó quen quá đi mất, hình như cậu từng nghe Tạ Diệp nói câu này rồi thì phải.

Thấy Ôn Trì sợ đến chết lặng, trên mặt Tạ Diệp gần như bay lên từng bông tuyết. Hắn lớn tiếng gọi Chu công công.

Ôn Trì bị tiếng gọi lanh lảnh của Chu công công kéo về thực tại, cậu vô thức run lên một cái, vội vã mở miệng ngăn lại:

"Chu công công khoan đã... Thái tử điện hạ, tiểu nhân vừa rồi chỉ là nhìn đại khái mà thôi, trong sân chỉ có mỗi Lâm tướng quân gảy đàn, ngoài hắn ra tiểu nhân cũng chẳng còn gì để nhìn."

Không biết có phải ảo giác hay không, mà sau câu này, sắc mặt lạnh băng của Tạ Diệp dường như dịu đi không ít.

Sau đó, hắn nói: "Bản cung cho phép ngươi nhìn bản cung."

Ôn Trì: "......" Không cần thiết đến mức ấy đâu.

Tạ Diệp nhận ra nét không tình nguyện thoáng qua trong mắt cậu, ánh nhìn lập tức tối sầm lại: "Ngươi không muốn?"

"Không không không, tiểu nhân rất nguyện ý." Ôn Trì vội vã nịnh bợ, "Được nhìn Thái tử điện hạ một cái, là phúc phận tu mấy đời của tiểu nhân, nếu được mãi mãi ngắm nhìn điện hạ, chắc hẳn là do tiểu nhân đã tu mấy trăm năm mới được như vậy."

Ôn Trì nói chuyện vô cùng nghiêm túc, trong mắt tràn đầy thành khẩn, cậu dùng ánh nhìn sùng bái mà ngắm Tạ Diệp, như thể những lời vừa rồi đều xuất phát từ nội tâm.

Người ta vẫn nói, trước khi dối người phải tự lừa mình trước — điểm này, Ôn Trì làm rất giỏi.

Lúc ấy trời đã dần tối, trong tiệc dần lên đèn, ánh nến lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt sáng trong như nước của Ôn Trì, như ngọn sao rơi lạc giữa đại dương.

Cậu không rời mắt mà nhìn Tạ Diệp, tựa như trong thế gian rộng lớn này, ánh mắt cậu chỉ dừng lại nơi hắn.

Tạ Diệp khựng lại, hồi lâu sau mới quay đầu sang chỗ khác.

Ôn Trì chỉ nghe được một tiếng "hừ" rất khẽ từ hắn.

Cậu rất nhát gan, Tạ Diệp bảo nhìn thì cậu cứ thế mà nhìn chăm chăm. Cho đến khi có cung nữ đến mời Tạ Diệp đi, đôi mắt Ôn Trì mới được thả lỏng.

Cậu trông thấy Chu công công đi đến, đẩy xe lăn của Tạ Diệp rời đi, trong khoảnh khắc, toàn thân cậu như trút được gánh nặng.

Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng được nghỉ một chút!

Ăn vài cái điểm tâm, tiện thể ngắm mấy vũ nữ ngoại tộc đang múa giữa sân — thật đúng là mỹ cảnh nhân sinh.

Mới nghĩ tới đó thôi, Ôn Trì đã thấy vô cùng hạnh phúc, lại nhớ ra mình giờ có thể danh chính ngôn thuận quan sát Lâm tướng quân, khóe môi không tự chủ cong lên một chút.

Tạ Diệp vừa quay đầu lại, liền thấy nụ cười mãn nguyện treo trên mặt cậu.

Sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.

Chu công công và cung nữ đi bên cạnh đều ngửi thấy mùi nguy hiểm, cúi rạp người xuống, ánh mắt đầy thương xót liếc về phía Ôn Trì vẫn còn chưa hay biết gì.

Ôn Trì còn chưa vui xong, thì nghe thấy giọng Tạ Diệp vang lên: "Ôn Trì, ngươi theo bản cung qua đó."

Ôn Trì: "......"

Giấc mộng đẹp của cậu, tan rồi.

Cuối cùng người đẩy xe không phải Chu công công mà là Ôn Trì. Tuy nhiên khi tới trước màn che bên ngoài lều, Chu công công lại nhận lấy xe từ tay cậu.

Qua tấm sa trắng, có thể lờ mờ thấy vài người đang ngồi trong lều.

Ôn Trì không dám nhìn thẳng vào trong để xem là ai, nhưng cung nữ dẫn đường thì trông quen mặt, hình như là người bên cạnh Trưởng công chúa, đoán chừng những người trong lều đều là thân thích quyền quý.

Chu công công nói với cậu: "Ôn công tử, phiền ngươi đợi ở ngoài một lát."

Dù sao cậu cũng chẳng muốn vào đó khom lưng uốn gối với mấy người kia, nghe Chu công công nói thế, Ôn Trì liền thở phào: "Vâng."

Chu công công gật đầu, rồi đẩy xe lăn đưa Tạ Diệp vào trong lều.

Ôn Trì còn tưởng Tạ Diệp chỉ vào ngồi một lúc rồi sẽ ra, dù sao từ trước đến nay cậu chưa từng thấy hắn có kiên nhẫn với ai. Lần trước gặp Trưởng công chúa ở tửu lâu, Tạ Diệp còn chưa kịp ăn cơm đã đuổi nàng đi rồi.

Vậy mà lần này, cậu đứng đợi suốt cả một canh giờ, người bên trong vẫn chưa có ý định ra ngoài.

Trời càng lúc càng tối, đèn lồng thắp sáng khắp cả sân, ánh sáng lấp lánh như phủ lên khung cảnh một tầng ánh sao.

Ôn Trì đứng đến tê cả chân, lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xuống, cuối cùng đành đi tới đi lui để giảm cảm giác nhức mỏi. Nhưng do ánh sáng xung quanh không đủ, cậu vô tình đá trúng một hòn đá cỡ vừa, cả người mất thăng bằng ngã chúi về phía trước.

Ôn Trì cứ ngỡ mình sắp ngã sấp mặt, hoảng hốt đến mức nhắm tịt hai mắt.

Nhưng cơn đau tưởng tượng chẳng hề đến.

Khi được một bàn tay đỡ lấy và đứng vững tại chỗ, cậu mới phát hiện có người ôm lấy eo mình từ phía sau.

Rất nhanh, bên tai vang lên một giọng nói xa lạ nhưng dịu dàng: "Không sao chứ?"

Comments