Nhắc đến chuyện dỗ dành, sắc mặt Ôn Trì lập tức trở nên khó coi.
"Ây... Chu công công..." Ôn Trì dài giọng thở than, "Ta sợ ta dỗ điện hạ, cuối cùng lại biến thành một cái xác mất."
Chu công công rõ ràng nghẹn lời trong chốc lát, sau đó mới cất tiếng: "Ôn công tử xin yên tâm, Thái tử điện hạ nổi giận không phải vì chuyện người phun nước miếng đâu."
Ba chữ "phun nước miếng" khiến Ôn Trì thoáng xấu hổ, cậu khẽ nghiêng đầu, có chút không hiểu: "Vậy người tức giận vì cái gì?"
Chu công công bất đắc dĩ dậm chân một cái: "Thái tử điện hạ thiếu điều đem tâm tư viết hết lên mặt rồi, Ôn công tử người còn nhìn không ra sao?"
Ôn Trì trưng ra vẻ mặt mù mờ như gà mới vào núi thánh.
Chu công công đưa mắt nhìn Ôn Trì, ánh mắt vừa sâu xa vừa oán trách: "Không phải tại Ôn công tử người để cho người nhà họ Hoa kia ôm một cái sao? Nếu không phải thế, Thái tử điện hạ có cần phải giận đến mức ấy không?"
Nghe đến đó, Ôn Trì càng mờ mịt hơn: "Nhưng mà Hoa Tử Tàng ôm ta là để cứu ta mà, Thái tử điện hạ đâu phải kiểu người vô lý như vậy chứ."
Chu công công: "......"
Chu công công thật muốn nói, Thái tử điện hạ chính là vô lý như vậy đấy! Nhưng nào dám? Thái tử điện hạ có thể tha thứ Ôn công tử nhiều lần, chứ chẳng bao giờ tha cho đám nô tài bọn họ.
Im lặng trong chốc lát, thấy Ôn Trì vẫn mù mờ chẳng hiểu mô tê gì, Chu công công chỉ còn biết thở dài, không biết phải mở lời thế nào nữa, đành gợi ý:
"Ôn công tử đừng vội về Trúc Địch Cư, hay là đến chỗ chúng ta một chuyến đi."
"......" Lông mày Ôn Trì lập tức nhíu lại thành hình ngọn núi, cảm xúc không vui hiện hết lên mặt, chẳng buồn giấu giếm,
"Chu công công, vậy không hay lắm đâu, Thái tử điện hạ đang giận đùng đùng, ta còn chạy đến trước mặt người lượn qua lượn lại, chẳng phải là tự tìm đường chết à?"
Chu công công khô cả miệng mà vẫn không thuyết phục nổi cậu, mà Ôn Trì còn bày ra một bộ lý lẽ rõ ràng, nói năng rành mạch khiến ông chẳng biết phải phản bác thế nào. Cuối cùng, thấy không thể mềm không xong, Chu công công bèn chơi bài tình cảm.
"Ôn công tử, coi như người thương cảm cho bọn nô tài chúng ta một chút đi, Thái tử điện hạ mà không vui thì người chịu khổ đầu tiên chính là bọn ta."
Vừa nói, giọng ông ta vừa cao the thé vừa nghẹn ngào, còn làm bộ làm tịch dùng tay áo lau nước mắt giả vờ rơi, "Bọn nô tài chúng ta cũng khổ sở lắm chứ!"
Ôn Trì thấy Chu công công khóc thương tâm như vậy thì bối rối không biết làm sao, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành một hồi.
Chu công công nhận thấy thái độ của Ôn Trì đã mềm đi, tưởng cậu đã đồng ý, bèn cười như hoa nở, lấy tay áo quẹt bừa vệt nước mắt còn sót lại, vui mừng nói:
"Ôn công tử, người đúng là người tốt, lát nữa làm phiền người hầu hạ Thái tử điện hạ rồi."
Ôn Trì sững người: "Ta đâu có nói là đi đâu."
Chu công công: "......"
Ôn Trì rất có lý: "Nếu ta đi thì các ngươi không khó xử nữa, nhưng chẳng phải người khó xử lại thành ta sao?"
Chu công công: "......"
Nói xong, Ôn Trì còn cười cười đầy áy náy: "Chu công công, đêm nay đành làm phiền các ngươi vất vả thêm rồi."
Chu công công: "......"
Dường như sợ Chu công công cưỡng chế kéo mình lên xe, Ôn Trì không chừa cho ông ta cơ hội mở miệng, lập tức chuồn thẳng vào Trúc Địch Cư.
Đến khi Chu công công phản ứng lại thì bóng lưng Ôn Trì đã mất hút sau cánh cửa lớn.
Ông ta đứng ngây ra nhìn cánh cửa bị đóng chặt, cả người như hóa đá. Một lúc sau mới lê bước lếch thếch quay lại xe ngựa.
Trên xe, Tạ Diệp vẫn lặng yên ngồi trên xe lăn, mắt nhắm dưỡng thần, không rõ là có nghe được cuộc đối thoại giữa Chu công công và Ôn Trì hay không.
Chu công công cảm nhận được bầu không khí lạnh băng trong xe, liền rụt cổ rụt vai ngồi xuống chỗ cũ.
Lúc này, Tạ Diệp bỗng lên tiếng: "Hắn đi rồi?"
Chu công công vội vàng đáp: "Bẩm Thái tử điện hạ, Ôn công tử hôm nay cũng mệt rồi, nô tài liền bảo hắn về nghỉ ngơi sớm một chút."
Tạ Diệp im lặng một lúc, rồi khẽ bật cười lạnh: "Bản cung thấy rồi. Đừng nhìn hắn bình thường thì chậm rãi, lúc cần chạy thì nhanh hơn cả thỏ. Không biết còn tưởng bản cung là quái vật ăn thịt người."
Chu công công mồ hôi lạnh túa ra: "Chắc là... chắc là Ôn công tử gấp trở về nghỉ ngơi..."
Tạ Diệp nói: "Thôi đi."
------
Ôn Trì chạy một mạch về phòng, mệt đến mức thở không ra hơi.
Nhược Phương và Nhược Đào đang ngồi chờ bên bàn, thấy cậu hấp tấp chạy vào thì tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dậy đón.
Ôn Trì uống một ngụm trà Nhược Đào rót, mới xua tay nói: "Ta không sao. Hai người còn chưa ngủ à?"
Nhược Đào đáp: "Nô tỳ và Nhược Phương thấy công tử đến giờ vẫn chưa về, mà bên chỗ Chu công công cũng chẳng báo gì, nên hơi lo lắng."
Ôn Trì cười cười: "Yến tiệc hoa đào náo nhiệt lắm, Thái tử điện hạ cũng nán lại khá lâu."
Nhược Đào nói: "Công tử bình an là tốt rồi."
"À đúng rồi, Ôn công tử." Nhược Phương không biết lấy từ đâu ra một cây cổ cầm, nhẹ tay nhẹ chân đặt lên bàn trước mặt Ôn Trì,
"Đây là người bên cạnh Thái tử điện hạ mang đến, bảo trả lại người."
Ôn Trì hơi ngạc nhiên, cậu còn tưởng Tạ Diệp tặng cậu cây đàn. Nhưng nhìn kỹ lại thì mới phát hiện không phải như vậy.
Nếu cậu không nhận lầm, thì cây cổ cầm này chính là món Ôn Lương mang đến yến tiệc hoa đào, cũng là cây đàn mà vị tướng quân họ Lâm đã đàn lúc đó — đồng thời còn là di vật của mẫu thân nguyên chủ.
Cây đàn này...
Không ngờ lại do Tạ Diệp sai người đưa trả về?
Ôn Trì sợ mình nghe nhầm tên, liền hỏi lại Nhược Phương một lần nữa.
Nhược Phương rất chắc chắn trả lời: "Nô tỳ nhớ rất rõ, người đó đúng là Tiểu Xuyến – người hầu thân cận bên cạnh Thái tử điện hạ. Hơn nữa trong Đông cung rộng lớn thế này, trừ Thái tử điện hạ ra thì còn ai dám ngang nhiên bước vào Trúc Địch Cư của chúng ta chứ?"
Nghe đến đó, trong lòng Ôn Trì trở nên phức tạp.
Cậu không phải chưa từng nghĩ đến việc thay nguyên chủ đòi lại cây cổ cầm, chỉ là lại càng lo hành động dư thừa này sẽ vô tình chọc giận hệ thống. Từ sau khi cái thế lực thần bí kia xuất hiện, cậu ít nhiều có chút kiêng dè với hệ thống chưa từng lộ mặt kia.
Mặc dù vậy, không biết có phải vì chịu ảnh hưởng từ tâm cảnh của nguyên chủ hay không, nhưng trong yến tiệc hoa đào, Ôn Trì vẫn không kiềm được mà nhìn cây cổ cầm đó rất nhiều lần.
Không ngờ Tạ Diệp đều nhìn thấy cả.
Ôn Trì khẽ thở dài, bước tới, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn.
Cậu không biết gảy đàn, nhưng nhờ vào chút ký ức khi học guitar với bạn bè trước kia, cậu thử gảy vài dây, lập tức nghe thấy vài âm thanh rời rạc không thành điệu vang lên từ đầu ngón tay.
Tuy cậu gảy rất khó nghe, nhưng cũng không khó để nhận ra âm sắc của cây đàn này cực kỳ trong trẻo. Bảo sao nhà họ Hứa căm ghét mẫu thân nguyên chủ như thế mà vẫn chịu giữ lại món đồ này sau khi bà qua đời.
Ôn Trì nhắm mắt lại, trong bóng tối trước mắt bỗng hiện lên từng mảnh ký ức lướt qua như đèn kéo quân — là những kỷ niệm thuở nhỏ giữa nguyên chủ và mẫu thân, rất nhanh rồi tan biến.
Tuy nhiên, Ôn Trì vẫn cảm nhận được bàn tay đang gảy dây đàn của mình bắt đầu run lên, nỗi bi thương dâng lên không thể khống chế.
Nỗi buồn ấy như thủy triều, từng đợt từng đợt cuốn trôi lý trí.
Tới khi mở mắt ra lần nữa, cậu thấy xót cay sống mũi, phải cố gắng lắm mới kìm được hơi nước trở lại.
Nhược Phương và Nhược Đào vẫn đứng cạnh đó, hai cô gái đều mang vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.
"Công tử..." Nhược Phương khẽ gọi, "Người không sao chứ?"
Ôn Trì rút tay lại, lắc đầu: "Không sao."
Nhược Đào nói: "Nếu công tử thấy không khỏe, hay là sớm nghỉ ngơi đi thôi."
"Các ngươi giúp ta cất cây đàn này cẩn thận." Ôn Trì dặn dò xong, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền hỏi, "Bình An đâu rồi?"
Nhược Phương phì cười, che miệng lại, mang theo vẻ vừa buồn cười vừa hả hê đáp: "Bình An nghỉ từ lâu rồi, mấy hôm nay phải leo trèo cắt tỉa cây cối chắc mệt quá, giờ đến nói chuyện cũng lười."
Ôn Trì nghĩ vậy cũng tốt, cậu cũng chẳng muốn nghe Bình An ríu rít bên tai mình nữa.
Cậu quả thật đã mệt lắm rồi. Tắm rửa qua loa xong, vừa đặt lưng lên giường đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu lại nhớ đến Tạ Diệp — người đã sai người mang cây đàn đến. Không biết lúc này Tạ Diệp có còn đang giận không.
Không hiểu sao, Ôn Trì bỗng thấy hơi hối hận vì đã từ chối lời khẩn cầu của Chu công công. Dù tính khí Tạ Diệp quả thực cổ quái, nhưng việc hắn nhiều lần tha cho cậu là chuyện không thể phủ nhận.
Lẽ ra cậu nên nhân lúc hắn còn mềm mỏng mà tranh thủ lấy lòng một chút, phòng khi hắn sau này đăng cơ trở thành bạo quân thật sự, chỉ một tay đã tiễn cậu về chầu trời.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Chỉ cần tưởng tượng ra gương mặt lạnh như băng của Tạ Diệp thôi, Ôn Trì đã thấy cả người đông cứng lại, đến tứ chi cũng chẳng dám cử động.
Cậu thật sự rất sợ huhu...
Vừa nghĩ mấy chuyện vẩn vơ đó, Ôn Trì dần chìm vào giấc ngủ.
Ngủ được một lúc lâu, Ôn Trì dần có cảm giác. Cậu cảm nhận rõ có một ánh nhìn sắc bén đang khóa chặt lên người mình.
Ánh mắt kia từ cạnh giường rơi xuống, quét qua cậu từ đầu đến chân, tựa như thợ săn đang đánh giá con mồi của mình, khiến toàn thân Ôn Trì nổi da gà.
Cậu còn tưởng mình đang gặp ác mộng, vô thức rùng mình một cái, định kéo chăn lên thêm chút nữa.
Trong cơn mơ màng, vừa khẽ hé mắt, tay mới kéo chăn được một nửa thì bất ngờ thấy một bóng đen đứng thẳng tắp ngay bên cạnh giường.
Ôn Trì: "..."
Cậu tỉnh ngay lập tức.
Má ơi!
Có thứ gì đó đang đứng bên giường cậu!
Ôn Trì cố nuốt tiếng hét trở lại cổ họng, toàn thân cứng ngắc, tay đang giữ chăn cũng dừng lại giữa không trung, cậu nheo mắt, cố liếc về phía bóng đen kia — nhưng chỉ thấy mơ hồ, không phân biệt nổi là người hay là... thứ gì khác.
Đúng lúc ấy, bóng đen đột nhiên bước tới một bước.
Dường như biết cậu đã tỉnh, bóng đen nhanh chóng đưa tay chạm lên ngực Ôn Trì, điểm vài cái.
Ngay lập tức, Ôn Trì cảm thấy cả cơ thể mình nặng như đeo nghìn cân, đến ngón tay cũng chẳng thể động đậy, miệng há hốc, nhưng trong cổ họng lại không phát ra được tiếng nào.
Mặt Ôn Trì tái nhợt, tràn đầy tuyệt vọng nhìn bóng đen kia.
Đáng tiếc trong phòng không có lấy một tia trăng, cậu căn bản không nhìn rõ được diện mạo người kia là ai, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông cao lớn.
Đang lúc Ôn Trì nghĩ như vậy, bóng đen bỗng cúi xuống bế cậu lên, ôm ngang cả người, chỉ khẽ điểm chân một cái đã nhẹ nhàng phóng ra ngoài cửa sổ.
Comments