Chương 48: Tắm rửa

Chương 48: Tắm rửa

Gió đêm lành lạnh lướt qua mặt Ôn Trì. Có lẽ vì vẫn còn là tiết giao mùa xuân hạ, nên dù là gió đêm nhưng thổi lên người cũng chẳng lạnh, trái lại còn rất dễ chịu.

Chỉ tiếc là... hiện tại Ôn Trì đang bị điểm huyệt, ngoài đôi mắt còn có thể đảo qua đảo lại thì toàn thân không nhúc nhích nổi chút nào.

Mà đảo mắt cũng khá tốn sức...

Người đàn ông đang ôm cậu di chuyển cực nhanh, cơ hồ là tung người nhảy vọt từ mái cung điện này sang mái cung điện khác, giống như loài chim săn mồi trong đêm. Chỉ cần Ôn Trì hơi mở to mắt một chút là liền bị gió tạt thẳng vào mắt đau rát.

Ban đầu Ôn Trì còn muốn nhìn cho rõ diện mạo kẻ kia, tiếc là gió quá mạnh.

Cậu gắng mở mắt nhìn suốt một hồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ thấy được một dáng mặt mơ hồ. Còn đôi mắt thì bị gió thổi đến sưng rát, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra.

Cuối cùng, Ôn Trì bỏ cuộc.

Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rất biết điều mà nằm im trong lòng người kia.

Không biết đã trôi qua bao lâu, gió đêm mát lạnh khiến Ôn Trì lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Mùi đàn hương nhẹ đến mức như có như không kia cũng theo gió lặng lẽ chui vào mũi cậu.

Cho đến khi người đàn ông kia có vẻ đã đưa cậu đến một nơi nào đó, tiếng gió bên tai dần yếu đi.

Ngay lúc Ôn Trì vừa định mở mắt ra, thì thân thể đột nhiên rơi thẳng xuống.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã cảm nhận được nước ấm từ bốn phương tám hướng ùa vào — ào ào xông lên mặt, len vào mũi, vào miệng.

Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt lập tức ập đến, giống như cướp đi toàn bộ dưỡng khí của Ôn Trì chỉ trong một giây.

"Á..." Ôn Trì cố gắng vung tay vung chân, miệng ú ớ kêu, "Chết tiệt, cứu ta với..."

Đang vùng vẫy thì tay cậu bất chợt chạm vào một vật gì đó.

Cậu nhanh chóng sờ sờ một hồi, lập tức nhận ra đó chính là người đàn ông vừa ôm mình đến — hắn đang đứng rất gần, phản xạ theo bản năng, Ôn Trì lập tức bám lấy hắn.

Lúc này, toàn thân Ôn Trì đã ướt nhẹp, quần áo thấm nước nặng trĩu như muốn kéo cậu chìm xuống, chẳng khác gì có bàn tay vô hình đang kéo cậu về đáy nước.

Ôn Trì chẳng buồn để ý nữa, ôm lấy eo đối phương, cố gắng trèo lên như con gấu túi, bám chặt lấy hắn. Đến khi cảm giác nghẹt thở trong nước cuối cùng cũng tiêu tan, cậu mới thở hổn hển, tiện tay chùi bộ quần áo ướt sũng vào áo đối phương vài cái.

Ngẩng đầu lên —

Đôi mắt đen lạnh lẽo kia đang nhìn cậu chằm chằm.

"Quả nhiên là người..." Ôn Trì vừa tức vừa mệt, nghĩ đến chuyện mình vừa chợp mắt được một lúc thì bị bắt cóc vô lý, còn bị ném thẳng xuống cái hồ đầy nước này, cơn giận bùng lên,

"Tạ Diệp người điên rồi à?! Người có biết hành vi này gọi là xâm nhập gia cư trái phép không?!"

Tạ Diệp vẫn đứng thẳng trong hồ nước, vững vàng không chút lay động. Hắn đã tháo chiếc mặt nạ nửa mặt, để lộ gương mặt băng lãnh với một nửa mang đầy vết bỏng dữ tợn.

Nhưng chẳng rõ có phải vì Ôn Trì đã nhìn quen rồi không, giờ phút này cậu lại không thấy chúng đáng sợ như trước nữa. Trái lại, chúng còn có nét kỳ dị kỳ lạ, đặc biệt khi đặt cạnh nửa khuôn mặt hoàn mỹ bên kia.

"Đông cung là địa bàn của bản cung. Đợi đến khi bản cung đăng cơ, toàn bộ hoàng cung, thậm chí cả thiên hạ đều sẽ là vật trong túi của bản cung."

Tạ Diệp chậm rãi mở miệng, ngữ điệu vừa trầm vừa lạnh, hắn đưa tay nâng cằm Ôn Trì đã ướt đẫm, giọng khẽ khàng, "Bản cung đi lại trên địa bàn của mình, sao có thể gọi là xâm nhập gia cư?"

Ôn Trì vắt vẻo trên người hắn, tức đến mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác: "Dù có không phải xâm nhập, thì bắt người ta đi trái ý người ta cũng là bắt cóc, người có biết hành vi của người gọi là bắt cóc không?!"

Câu trả lời là một tiếng cười khẽ rất khó nhận ra. Khóe môi Tạ Diệp khẽ nhếch lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Trì, nhẹ giọng nói: "Bản cung đâu có bắt người khác. Bản cung chỉ đưa người của mình đi, sao lại thành bắt cóc?"

Ôn Trì: "..."

Ngụy biện! Toàn là ngụy biện!!

Cậu không ngờ tên chó Thái tử này lại giỏi bẻ cong sự thật đến như vậy.

Ôn Trì tức đến méo cả miệng, dứt khoát từ bỏ việc nói chuyện với hắn.

Cậu quay đầu quan sát xung quanh, phát hiện nơi này giống như một phòng tắm, có vài phần tương tự với nhà tắm trong Trúc Địch Cư. Chỉ là nơi này diện tích rộng hơn nhiều, bố trí cũng xa hoa hơn.

Không giống Trúc Địch Cư dùng thùng gỗ để ngâm mình, nơi này trực tiếp đào thành một hồ lớn, nước trong hồ ấm áp, hơi nước trắng đục mờ mịt bay là là trên mặt nước.

Cậu liếc nhìn mức nước chỉ đến bụng hắn, xem ra hồ này cũng không sâu lắm.

Biết vậy, Ôn Trì cũng an tâm, liền định trèo xuống khỏi người Tạ Diệp.

Không ngờ Tạ Diệp như đã nhìn thấu ý định của cậu, tay cậu vừa nới lỏng khỏi cổ hắn, lập tức có một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau nâng lấy mông cậu, còn tiện tay nhấc lên một chút.

Lúc này, quần áo của Ôn Trì đã hoàn toàn ướt sũng. Khi ngủ, cậu chỉ mặc mỗi bộ trung y mỏng màu trắng, bị nước thấm vào thì trở nên gần như trong suốt, dán sát vào thân thể.

Tạ Diệp cúi đầu, liếc xuống đã có thể nhìn thấy hai điểm màu hồng phớt nơi ngực cậu, ẩn hiện sau lớp vải mỏng manh kia.

Mái tóc đen dài của cậu cũng ướt nhẹp, dính lên bờ vai, từng giọt nước nhỏ tí tách nơi đuôi tóc. Gương mặt trắng hồng ngập nước của cậu nổi bật dưới ánh sáng lờ mờ, làn da trắng nõn như sữa tươi mới rót, sạch sẽ đến mức không thấy chút tì vết, còn đôi má thì đỏ bừng như muốn rỉ máu, từng chút từng chút lan lên tận vành tai.

Ban đầu Tạ Diệp chỉ bị ướt nửa người dưới, kết quả là bị Ôn Trì làm loạn một hồi, cả áo trên cũng không thoát nạn.

Hai người ướt sũng dán sát vào nhau, không hề có khoảng trống, nhất là lúc Tạ Diệp bắt đầu bước đi, loại xúc cảm kỳ lạ đó lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Thân thể hắn dần cứng lại, chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa đang chạy loạn, hơn nữa còn không ngừng dồn về một hướng nhất định.

Tạ Diệp nhíu mày, nhắm mắt lại đầy phiền muộn. Nếu không mau chóng dập tắt ngọn lửa này, hắn nghi ngờ mình sẽ lập tức phun ra lửa qua miệng mất.

Ôn Trì thì chẳng hề hay biết hắn đang có tâm trạng gì, thấy Tạ Diệp đột nhiên bước đi, cậu hoảng hốt, liền vùng vẫy mạnh hơn.

Ai ngờ Tạ Diệp mới đi được vài bước, chẳng hiểu bị gió nhập hay sao, bỗng cúi người ngồi xuống hồ nước, kéo theo Ôn Trì trong lòng cũng rơi tõm xuống theo.

Nước ấm một lần nữa ào ào ập đến, Ôn Trì bị hù cho ám ảnh tâm lý, đầu óc chưa kịp phản ứng thì tay đã theo bản năng siết chặt cổ Tạ Diệp.

Ôn Trì hít mạnh một hơi, giọng run run: "Người định làm gì?!"

Tạ Diệp không để cậu ôm cổ nữa, gỡ tay Ôn Trì ra rồi đẩy cậu về phía trước, mặt không biểu cảm nói: "Tắm."

Ôn Trì đã chẳng buồn đoán não chó của hắn nữa, nghe hắn nói vậy liền vội vàng đứng phắt dậy trong nước: "Ta tắm rồi! Nếu người muốn tắm thì ta không làm phiền, cáo từ!"

Cậu quay người định chuồn, chân còn chưa kịp bước được mấy bước đã bị Tạ Diệp túm lấy cổ tay.

Tạ Diệp chỉ hơi dùng lực một chút, vậy mà kéo được cả người Ôn Trì quay trở lại.

Ôn Trì bước chân loạng choạng, ngã ngồi phịch lên người Tạ Diệp. Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói lạnh tanh của Tạ Diệp: "Bản cung không tắm. Bản cung xem ngươi tắm."

Ôn Trì muốn phản kháng, nhưng khi ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt lạnh băng của Tạ Diệp, cậu lập tức co rúm người lại.

Trầm mặc một lát, cậu lí nhí mở miệng: "...Nhưng ta đã tắm rồi."

Tạ Diệp đáp thản nhiên: "Vậy thì tắm lần nữa."

Ôn Trì: "..."

Dù nói gì thì sĩ khả sát, bất khả nhục*, nhưng ở nơi xa lạ, lấy cái mạng nhỏ ra đọ tự tôn thật chẳng đáng. Nhất là với một người nhát gan như Ôn Trì, chỉ mất chưa đầy một chén trà là cậu tự thuyết phục được bản thân.

*sĩ khả sát, bất khả nhục: thà chết chứ không chịu nhục (tư tưởng giữ gìn danh tiết nam tử thời cổ).

Tắm thì tắm.

Chỉ là tắm thêm lần nữa thôi mà, lại còn là tắm trong nhà tắm của Thái tử. Dù có nói ra ngoài, người ta cũng sẽ tưởng cậu được chiếm lợi.

Huống hồ từ lúc xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên cậu không phải tắm trong thùng gỗ.

Ôn Trì giằng co trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn c** s*ch bộ y phục ướt sũng, ngồi ngẩn ngơ trong làn nước ấm áp, tiện thể nghiên cứu cấu trúc hồ tắm. Không biết cái hồ này làm cách nào mà nước luôn duy trì được độ ấm vừa phải.

Tới khi Ôn Trì tỉnh táo lại, mới phát hiện Tạ Diệp chẳng biết rời đi từ lúc nào.

Thiếu đi một người giám sát, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Ôn Trì cuối cùng cũng được thả lỏng chút ít. Cậu thở phào, uể oải ngả người lên thành hồ, đầu óc bắt đầu thả trôi.

Nhưng chẳng được bao lâu, tiếng bước chân bỗng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Ôn Trì lập tức cảnh giác, vẫn giữ nguyên tư thế ngả người không động đậy, chỉ đảo mắt về hướng có tiếng động.

Chỉ thấy Tạ Diệp thay một bộ y phục đen, ung dung bước tới.

Hắn có vóc dáng cao lớn, lại như giá treo quần áo sống — mặc gì cũng thấy đẹp. Lúc ngồi trên xe lăn còn chưa cảm nhận được rõ, nhưng khi hắn đứng lên, mới thấy đôi chân kia dài đến mức nào.

Ôn Trì còn chưa kịp thu lại ánh nhìn, đã bị Tạ Diệp bắt gặp.

Bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, Ôn Trì có cảm giác như mình bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Cậu vội vàng cúi đầu, giả vờ đang tập trung... tắm rửa.

Tạ Diệp đến gần nhưng không có ý định xuống hồ cùng Ôn Trì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người cậu.

Cảm giác bị theo dõi khiến Ôn Trì dựng hết tóc gáy. Nhưng vì quá nhát gan, cậu không dám mở miệng kêu Tạ Diệp quay đi, đành phải cắn răng tiếp tục ngâm mình trong nước.

May mà Tạ Diệp hình như không có ý định giày vò cậu, mà thật sự là muốn cậu rửa sạch người — nhất là... phần eo nào đó.

Tuy hắn không nói rõ, nhưng Ôn Trì cũng nghe ra được ý— chính là kêu cậu rửa cho sạch chỗ đã từng bị Hoa Tử Tàng đụng vào.

Ôn Trì bất lực.

Cuối cùng thì cậu cũng tin lời Chu công công, tên chó Thái tử này đúng là vẫn đang ôm hận chuyện Hoa Tử Tàng từng ôm cậu.

Chỉ khổ thân cậu, cả đêm nay phải tắm đi tắm lại đến bốn năm lần.

Tắm đến mức cậu thấy da mình sắp bị ngâm tróc hết, mềm nhũn như lá mục trôi bồng bềnh trong nước. Đến đứng dậy cũng không còn chút sức nào, mặt đỏ bừng như vừa bị hấp chín.

Tạ Diệp lạnh nhạt liếc nhìn cậu một cái, tiện tay ném bộ y phục đặt trên bình phong qua.

"Thay đồ đi."

Ôn Trì thở dài một tiếng, giọng đã khàn khàn do bị ngâm quá lâu: "Vâng..."

Cậu lồm cồm bò ra khỏi hồ, đi đến phía sau bình phong. Lúc cầm lấy bộ y phục kia, cậu mới phát hiện, đây không phải đồ của mình.

Trông có vẻ là đồ của Tạ Diệp.

Không chỉ màu vàng sáng chói không phải gu của cậu, mà ngay cả kích thước cũng to hơn hẳn y phục của cậu thường mặc.

Comments