Nàng không thể lơ là cảnh giác với hắn.
Đoạn Linh lấy ra một chiếc khăn, đưa đến trước mặt nàng: “Hô hấp của ngươi bây giờ rất loạn, bị dọa rồi sao? Xin lỗi, trước hết hãy lau mặt đi đã.”
Lâm Thính đâu dám dùng khăn của hắn, nàng từ chối khéo rồi dùng tay áo còn sạch sẽ của mình lau mặt.
Tay Đoạn Linh đưa ra giữa không trung khựng lại vài giây, cuối cùng cũng không nhanh không chậm thu về, trở lại chuyện chính: “Đúng rồi, Lâm Thất cô nương vẫn chưa nói cho ta, vì sao ngươi lại một mình đến đây?”
“Ta… ta…” Lâm Thính không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói nàng thích đến những nơi hẻo lánh này để tìm cảm giác mạnh như chơi nhà ma sao?
Nàng giãy giụa nói: “Có nhất thiết phải nói không?” Làm cái nghề này, quy tắc là phải giữ bí mật.
Đoạn Linh không miễn cưỡng nàng: “Không nói cũng được. Nhưng chúng ta có lý do để nghi ngờ ngươi và hắn lén lút thông đồng, hẹn nhau đêm nay tại đây gặp mặt.”
Một cái mũ lớn như vậy chụp xuống đầu, Lâm Thính không gánh nổi, cũng tuyệt đối sẽ không gánh.
Nàng vội vàng biện giải: “Ta không quen biết hắn. Các ngươi không tin có thể đi tra, hắn vừa rồi còn dùng d.a.o găm uy h.i.ế.p ta không được lên tiếng. Các ngươi là Cẩm Y Vệ, có chuyện gì không tra ra được chứ?”
Đoạn Linh không hề lay động: “Lời này của ngươi là đang đề cao Cẩm Y Vệ chúng ta .”
Lâm Thính nói như : “Ta nói đều là lời từ đáy lòng. Ta tin tưởng các ngươi nhất định có thực lực này để chứng minh ta trong sạch.”
Nàng tiếp tục ra sức tâng bốc Cẩm Y Vệ.
Con nhện đen đang giăng tơ trong vườn bị bọn họ quấy rầy. Tám chiếc chân nhỏ bắt đầu nhúc nhích, khẽ khàng nhả tơ mới dính vào xà nhà, rồi nhanh chóng bò vào một góc.
Đoạn Linh nhìn con nhện đang cố gắng giăng lưới, không biết đang suy nghĩ gì: “Ta cũng tin Lâm Thất cô nương không liên quan đến hắn. Giờ cũng đã muộn rồi, ta sẽ phái người đưa người về Lâm gia, được không?”
“Được về là tốt rồi.” Lâm Thính may mắn vì đêm nay hắn không lấy việc công trả thù riêng.
Nhưng cứ thế mà về tay không sao? Vất vả cả đêm, lại còn bị dọa một trận. Nàng không cam lòng. Nàng ngắm nhìn tay hắn, rồi do dự mở lời: “Đoạn đại nhân? Ngươi có thể tự mình đưa ta về được không?”
Lần này, Đoạn Linh thật sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng không giấu được vẻ không thể tin nổi. Hắn nghi ngờ có phải mình nghe lầm không: “Ngươi muốn ta đưa ngươi về?”
Lâm Thính bất chấp tất cả, gật đầu thật mạnh: “Ta chỉ quen mỗi ngươi, chỉ tin tưởng mỗi ngươi.”
Mặc dù ngày xưa họ từng tính kế lẫn nhau, khả năng Đoạn Linh đồng ý không lớn, nhưng nàng vẫn muốn thử, lỡ đâu hắn lại đồng ý thì sao. Tốn công sức ra ngoài một chuyến, không tìm được người, nắm được tay hắn cũng tốt.
Đoạn Linh bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn: “Lâm Thất cô nương, lẽ nào ngươi cho rằng thuộc hạ Cẩm Y Vệ của ta sẽ làm tổn thương ngươi?”
Họ đứng quá gần. Tà áo lạnh lẽo của hắn cọ vào váy nàng, rồi dần tách ra.
Ánh mắt Lâm Thính liếc đến bàn tay buông thõng, không hề phòng bị của Đoạn Linh. Nàng lập tức ngứa ngáy: “Cũng không phải, vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi… tay ngươi bị thương sao, sao lại có máu?”
Nàng cố tình làm bộ không biết đây là m.á.u của nam tử đã chết, rồi đưa tay ra.
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi… Nàng hồi hộp đến nghẹn cả cổ họng. Khi nàng sắp chạm được vào tay Đoạn Linh, hắn đã tránh đi: “Không phải ta, ta không bị thương. Cảm ơn Lâm Thất cô nương đã quan tâm.”
Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút. Lâm Thính cụp mắt xuống, sợ Đoạn Linh nhìn thấy vẻ tiếc nuối trong mắt nàng mà sinh lòng nghi ngờ.
Điều khiến Lâm Thính lại thắp lên hy vọng là câu nói tiếp theo của Đoạn Linh: “Nếu ngươi có chuyện muốn nói với ta, vậy để ta đưa ngươi về Lâm gia.” Hắn nghiêng đầu phân phó Cẩm Y Vệ: “Mang t.h.i t.h.ể về.”
Lâm Thính gọi hắn lại: “Khoan đã, ta muốn rửa mặt, thay một bộ váy rồi hẵng đi.”
Tổng không thể mang gườn mặt dính m.á.u này nghênh ngang đi trên phố, rồi bước vào cửa Lâm gia. Hơn nữa, Đào Chu nhìn thấy nhất định sẽ nổi đóa, gặng hỏi đủ thứ, sau này nàng sẽ không còn cơ hội đi ra ngoài một mình nữa.
“Là ta suy nghĩ không chu toàn.” Đoạn Linh nghe vậy lại nhìn Lâm Thính một cái. Mặt hắn không lộ vẻ mất kiên nhẫn, còn nội tâm thì nàng không rõ. Hắn gọi Cẩm Y Vệ mua đến một bộ váy mới để nàng thay.
Lâm Thính tự biết mình đã làm phiền người ta, thành tâm nói lời cảm ơn: “Làm phiền Đoạn đại nhân rồi.”
Comments