Chương 25

Chương 25

Lâm Thính nở một nụ cười rạng rỡ với hắn: “Đoạn đại nhân.”

Đào Chu nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái. Thất cô nương bị đá vào đầu sao? Dù trước đây nàng chưa từng xé toang mặt nạ với Đoạn Linh, chỉ làm vài phép xã giao bề ngoài, nhưng cũng hiếm khi cười với hắn như vậy.

Đoạn Linh dường như không nhận ra điều bất thường, hắn cũng mỉm cười nhàn nhạt, cúi đầu vỗ vỗ bờm ngựa. Có lẽ vì hắn quá ôn hòa, con ngựa ngẩng đầu cọ cọ tay hắn.

Ánh mắt Đoạn Hinh Ninh lướt qua lại giữa Lâm Thính và Đoạn Linh.

Nàng biết rõ mối quan hệ của họ chẳng ra đâu vào đâu, nên mới hạ quyết tâm đứng ra hòa giải. Đoạn Hinh Ninh kéo Lâm Thính lại gần, hỏi Đoạn Linh: “Nhị ca, tài cưỡi ngựa của huynh rất giỏi, có thể dạy nàng cưỡi ngựa được không?”

Lâm Thính vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ phải ôm Đoạn Linh, nàng liền giữ im lặng.

Đây có lẽ là một cơ hội tốt.

Đoạn Linh từ từ thu tay đang vỗ bờm ngựa, chỉnh lại dây cương: “Ta có thể, chỉ là không biết Lâm thất cô nương có để ý không.”

“Sao lại để ý được, vậy thì phiền toái Đoạn đại nhân.” Lâm Thính nhấc chân đi về phía hắn.

Bước đầu tiên để học cưỡi ngựa tất nhiên là lên ngựa. Nếu ngay cả ngựa còn không lên được, nói gì đến chuyện cưỡi.

Lâm Thính đứng bên trái con ngựa, ánh mắt sáng rực, vừa có sự hưng phấn sắp được lên ngựa, vừa có chút lo lắng sợ mình sẽ thất bại khi học một điều xa lạ, tạm thời vứt nhiệm vụ sang một bên.

So với sự kích động của nàng khi đối mặt với ngựa, Đoạn Linh lại có vẻ rất bình tĩnh.

Cẩm Y Vệ luôn phụng mệnh truy bắt tội phạm, để chặn đứng đối phương, họ gần như dùng mọi thủ đoạn, g.i.ế.c người g.i.ế.c ngựa là chuyện thường tình.

Hắn từng cưỡi ngựa, cũng từng b.ắ.n c.h.ế.t ngựa, nhìn thân thể chúng khẽ run rẩy, đau đớn giãy giụa, phát ra tiếng r*n r* yếu ớt, có con còn rơi lệ, cuối cùng tứ chi buông xuôi, khó thoát khỏi cái chết.

Đoạn Linh đối với sinh tử của con người không mấy cảm xúc, đối với sinh tử của ngựa càng không.

Thấy Lâm Thính đứng bên cạnh ngựa, chậm chạp không có ý định lên, hắn đưa dây cương con ngựa đó cho nàng: “Lâm thất cô nương, lên ngựa đi.”

Nàng vươn tay ra lấy, đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ vào hắn. Ánh mắt Đoạn Linh dừng lại một chút ở chỗ da thịt va chạm của họ, rồi thong thả thu tay về: “Chân trái đạp bàn đạp, tay vịn bờm ngựa, hơi dùng sức là được.”

“Được.”

Lâm Thính làm theo lời hắn nói, nhưng kết quả là không thể lên được, con ngựa cứ lộn xộn. Nàng không chịu thua, thử thêm vài lần nữa, vẫn không được, khiến nàng toát một lớp mồ hôi mỏng: “Đoạn đại nhân làm mẫu cho ta một lần được không?”

Đoạn Linh vốn dĩ thờ ơ, nghe Lâm Thính nói vậy, liền tiến lên thay thế vị trí của nàng, khi con ngựa còn đang đi lại đã lên được, chỉ thấy thân thể hắn nhẹ nhàng ngồi xuống yên ngựa, đôi chân dài vững vàng đạp bàn đạp.

Hắn không ở trên ngựa lâu, lên xong liền xuống ngay, để lại thời gian cho nàng học.

Lâm Thính nhân lúc Đoạn Linh xuống ngựa, ánh mắt lướt một vòng quanh eo hắn. Dải lụa đỏ thắt chặt vòng eo thon gọn, dù nhìn từ chính diện hay mặt bên đều rất săn chắc, nhưng không mất đi cảm giác mạnh mẽ.

Có khoảnh khắc đó, Lâm Thính suýt nữa đã muốn từ phía sau đánh lén ôm lấy hắn. Hắn quay lưng về phía nàng, đó là thời cơ tốt để ôm người, nhưng ôm người từ phía sau là thể hiện tình yêu, hậu quả rất có thể là nàng không chịu nổi, vì vậy nàng đành nhịn xuống.

Nàng mạnh mẽ dời ánh mắt đang sắp dán chặt vào hông Đoạn Linh vì muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Đoạn Linh lại đúng lúc này nhìn về phía Lâm Thính, vừa vặn bắt gặp nàng liếc nhìn eo hắn cái cuối cùng. Hắn theo bản năng cúi đầu xem bên hông mình có gì, một chiếc túi thơm, một miếng ngọc bội, một con d.a.o găm sắc bén phòng thân, không có vật gì đặc biệt.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của nàng rõ ràng là khao khát muốn có được thứ gì đó.

Hắn từng gặp vô số phạm nhân, đặc biệt thích nhìn chằm chằm vào mắt họ trong lúc thẩm vấn, từ đó nắm bắt ý nghĩ của họ, là sợ hãi, là chán ghét, hay là thà c.h.ế.t không chịu khuất phục…

Dù con người có muốn che giấu cảm xúc đến mấy, cũng không thể hoàn toàn kiểm soát được đôi mắt của mình, chúng sẽ tự nhiên bộc lộ ra.

Đôi mắt không thể nói dối, huống hồ trực giác của Đoạn Linh rất ít khi sai lầm.

Vậy nên, Lâm Thính khao khát muốn có được cái gì? Túi thơm? Ngọc bội? Hay con d.a.o găm có thể g.i.ế.c người?

Đoạn Linh bất động thanh sắc siết chặt dây cương trong tay, như không có chuyện gì mà nói với Lâm Thính đang sờ bờm ngựa: “Ngươi thử lại lần nữa xem.”

Nàng nhìn như bị những thất bại liên tiếp làm nản lòng, có chút do dự khi lại gần ngựa, rồi lại nhân lúc Đoạn Linh không chú ý, dùng khóe mắt liếc hắn: “Ta nếu ngã xuống, Đoạn đại nhân có thể đỡ lấy ta không?”

“Học cưỡi ngựa kiêng kỵ nhất là sợ hãi, Lâm thất cô nương càng sợ càng không học được.”

Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, nhưng Lâm Thính vẫn có thể xuyên qua những lời này đoán được câu trả lời của Đoạn Linh: hắn sẽ không, hắn sẽ không đỡ lấy nàng. Một khi nàng giả vờ ngã từ trên ngựa xuống, chỉ có thể bị thương mà thôi.

Comments