Chương 32

Chương 32

Lúc này Đoạn Linh mới quay sang trả lời câu hỏi của Lâm Thính: "Nếu không tiện nói ở đây, vậy Lâm Thất cô nương muốn đi đâu? Ta tùy ngươi."

Lâm Thính suy nghĩ một chút: "Nam Sơn Các." Không nghe thấy Đoạn Linh trả lời, nàng hỏi lại lần nữa: "Nam Sơn Các được không?"

Đoạn Linh nhìn đôi mắt hơi sáng lên của nàng, không biết đang nghĩ gì, rồi nói: "Được."

Nam Sơn Các buôn bán vẫn tấp nập như thường lệ, tiểu nhị bận rộn đến mức chân không chạm đất, khách ra vào không ngớt, tiếng người ồn ào, nơi nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.

Lâm Thính ngồi trong một gian nhã, đối diện sân khấu kịch, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn sang. Trên sân khấu, đào kép trang điểm đậm, giọng hát tuyệt đẹp, du dương lọt vào tai, lời ca cũng thấm sâu vào lòng người.

Đoạn Linh ngồi bên trái nàng, tay tùy ý đặt trên bàn gỗ, những ngón tay như gần như xa chạm vào mặt bàn. Hắn cũng đang nhìn đào kép hát kịch, thần sắc chuyên chú, như thể không có gì có thể quấy rầy hắn.

Đây là lần thứ hai Lâm Thính chủ động nói có chuyện muốn nói với hắn. Đoạn Linh kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng không để hắn chờ lâu. Khi đào kép đối diện hát đến câu thứ ba, Lâm Thính nghiêng người, bưng tách trà nóng mà tiểu nhị vừa pha, rót một ly rồi đẩy về phía hắn: "Đoạn đại nhân, mời uống trà."

Đoạn Linh nhìn tách trà trên bàn, nhớ lại miếng điểm tâm ngoại hình tinh xảo, nghe có vẻ ngọt ngon mà Lâm Thính đã đưa hắn lúc nhỏ.

Hắn không thể ăn quả óc chó, nếu ăn sẽ bị nổi mẩn ngứa, nôn mửa, nghiêm trọng thì sẽ khó thở, thậm chí là chết. Mà miếng điểm tâm nàng đưa hắn lại vừa khéo có bột óc chó, không khỏi quá trùng hợp.

Hương trà thoang thoảng, thanh khiết và nhã nhặn. Đoạn Linh nhìn nhưng không cầm lên: "Ta không khát."

Lâm Thính không để bụng, tự mình uống một ly trà giải khát. Nàng thần bí hề hề ghé sát lại gần, nói nhỏ: "Chuyện quan trọng ta muốn nói là, có người muốn g.i.ế.c Đoạn đại nhân ngươi."

Hơi thở của nàng phả vào tai Đoạn Linh, mang theo một làn hương con gái. Hắn vô thức quay mặt đi, bình tĩnh hỏi: "Có người muốn g.i.ế.c ta? Ai? Lâm Thất cô nương làm sao mà biết được chuyện này?"

Lâm Thính cũng không thể nói : Sách có viết được, nàng ngừng lại một chút, rồi nói "Ta cũng vô tình biết được thôi."

Nguyên tác quả thật có nhắc đến chuyện Đoạn Linh bị hành thích, nhưng tính mạng không bị đe dọa, nên ban đầu nàng không muốn xen vào chuyện này. Nhưng giờ không có cớ tiếp cận hắn để hoàn thành nhiệm vụ, nàng đành phải lấy nó làm cầu nối.

Đoạn Linh nhíu mày, trên mặt không thấy vẻ hoảng loạn hay lo lắng: "Vô tình?"

Lâm Thính vắt óc: "Ta ngày thường không thích ru rú trong nhà, cả ngày chạy ra ngoài. Hôm nay cũng vậy, sáng sớm ta đi qua một con hẻm nhỏ, nghe thấy có người nói chuyện bên trong, nhắc đến ngươi."

Cái bàn ở giữa hai người không lớn, sau khi nàng ghé sát lại, vài dải lụa trên tóc nàng vô tình rơi xuống mu bàn tay Đoạn Linh. Một cảm giác ngưa ngứa truyền đến, hắn lặng lẽ kéo giãn khoảng cách: "Sau đó thì sao?"

Lâm Thính không để ý đến hành động của Đoạn Linh.

"Thế là ta dừng lại lắng nghe, bọn họ bàn về chuyện hành thích ngươi."

Nàng nói say sưa, như thể có chuyện lạ, bất giác lại ghé sát lại gần, gần như là thì thầm: "Nhưng bọn họ không nói cụ thể sẽ làm như thế nào, nên ta không biết kế hoạch của họ."

Đoạn Linh đứng dậy, đi đến cửa sổ, hai tay nhẹ nhàng gõ bệ cửa sổ, mắt nhìn đào kép hát kịch cách đó không xa, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung: "Ngươi có nhìn thấy mặt bọn họ không?"

"Không. Sợ bị phát hiện, không dám đến gần xem mặt mũi bọn họ thế nào."

Nói xong, Lâm Thính lại nhìn chằm chằm vào thắt lưng hắn.

Thấy Đoạn Linh lại một lần nữa quay lưng về phía mình, nàng không kìm lòng được mà thử vài tư thế ôm người trong không trung, muốn cảm nhận xem ôm hắn như thế nào thì mới thích hợp và dễ thành công nhất.

Đoạn Linh là nam tử, vóc dáng và độ cao eo bụng không giống với nha hoàn Đào Chu của nàng. Quan trọng nhất là Đào Chu sẽ không phản kháng, còn hắn thì sẽ, nên Lâm Thính không thể lấy Đào Chu ra luyện tập được.

Lớn như vậy, nàng chưa từng ôm nam tử nào, đối tượng lại còn là Đoạn Linh, cảm giác thật là kỳ quái.

Điều mà Lâm Thính không biết, là phía trước cửa sổ có treo một chiếc chuông bạc nhỏ. Đây là để khách ở nhã gian thượng hạng gõ chuông đổi màn kịch. Mỗi ngày, tiểu nhị đều lau chùi nó sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu hình ảnh.

Ánh mắt Đoạn Linh nhìn đào kép không biết từ lúc nào đã chuyển sang chiếc chuông bạc.

Comments