Lâm Thính dứt khoát từ bỏ giãy giụa, lau mồ hôi trên trán, và hoà mình vào đám người đang xem náo nhiệt.
Một chiếc xe hoa được làm bằng gỗ đàn hương, do hai con ngựa kéo, từ từ đi trên đường. Phía sau là đoàn người thổi kèn xô na gõ trống.
Chiếc xe hoa được chạm khắc rỗng bốn phía, tay vịn treo những dải lụa bay phấp phới. Phía sau là một quả cầu kết từ hàng ngàn hàng vạn đóa hoa. Trên tấm ván xe là vị hoa khôi trong truyền thuyết.
Lâm Thính xem xong xe hoa, lại nhìn hoa khôi.
Hoa khôi cài trâm châu trên tóc, che mặt bằng một tấm mạng lụa màu tím, trên trán điểm hoa điền. Nàng mặc một chiếc áo sam bạc, cổ tay và thắt lưng đeo đầy những phụ kiện leng keng, uyển chuyển múa trên xe hoa. Thân thể nàng nhẹ nhàng như mây.
Theo tiếng reo hò của mọi người càng lúc càng lớn, hoa khôi đưa đôi mắt mị hoặc, tay trái cầm một cành hoa, tay phải từ từ vén mạng che mặt lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp như hoa như nguyệt. Má đào mặt hạnh, tóc vàng mắt xanh, môi đỏ răng ngọc.
Nàng là một cô gái người Hồ.
Lâm Thính vốn còn đang ủ rũ vì không ôm được Đoạn Linh, giờ lại bị vẻ đẹp của Hồ cơ thu hút. Nàng mở to mắt chăm chú nhìn.
Phố Tây có rất nhiều hoạt động tương tự, Lâm Thính trước đây đến đây cũng từng gặp hai ba lần, lúc đó nàng không có nhiều cảm xúc, nhưng bây giờ lại rất thích.
Một nam tử thấy Lâm Thính vẻ mặt kinh ngạc, tưởng rằng nàng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Lại thấy nàng xinh đẹp không thua kém gì hoa khôi, thậm chí còn nổi bật hơn, hắn nảy sinh ý đồ, ân cần nói: "Cô nương lần đầu tới Phố Tây sao? Phố Tây mỗi tháng đều có một lần hoa khôi diễu phố."
Lâm Thính miễn cưỡng gật đầu.
Nam tử ra sức thể hiện sự hiểu biết của mình: "Hoa khôi chỉ ở Phố Tây nửa khắc thôi, sau đó sẽ diễu phố Đông, cuối cùng ra khỏi thành. Dọc đường đi không biết kiếm được bao nhiêu bạc."
"Thì ra là vậy." Lâm Thính không tỏ vẻ khó chịu, nàng sớm đã nghe nói về quy tắc diễu phố của hoa khôi, chỉ là không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp phải.
"Cô nương đi một mình sao?"
"Ừm."
Nam tử nghe được câu trả lời của nàng, được khích lệ: "Hoa khôi hôm nay rất có danh tiếng ở kinh thành, cũng hiếm khi tham gia diễu phố, cho đến nay mới có hai lần. Không ít người vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng."
Nàng đáp: "Vậy sao."
Nam tử vẫn tiếp tục nói: "Nói đến cũng lạ, hoa khôi diễu phố luôn vào cuối tháng, nhưng hôm nay mới giữa tháng, sao lại sớm vậy nhỉ?"
Lâm Thính cho lời nói của nam tử này vào tai trái ra tai phải, hiện giờ nàng chỉ muốn ngắm hoa khôi.
Một lát sau, trên xe hoa lại xuất hiện một nam tử tuấn tú. Ngoại hình và khí chất của hắn tương đương với hoa khôi. Hắn đi đến trước mặt nàng, cúi người, ngước mắt nhìn nàng, rồi mở miệng cắn lấy cành hoa trong tay nàng.
Dưới xe hoa, đám đông lập tức hò reo ầm ĩ, tiếng vỗ tay không dứt.
Nam tử như không thấy, bỏ ngoài tai tất cả, dùng đầu lưỡi linh hoạt lướt theo cành hoa, dừng lại trên cánh hoa mềm mại, ướt át, nhưng không cắn xuống. Đôi mắt hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi hoa khôi.
Những người quyền quý ngồi trên lầu cao hai bên Phố Tây cũng thích xem những chuyện náo nhiệt này. Bọn họ sai người hầu đứng trước cửa sổ, ném bạc xuống khoảng đất trống trên xe hoa, dùng cách đó để thúc giục hai người hoa khôi tiếp tục.
Hoa khôi mỉm cười nhìn những đồng bạc, bàn tay mềm mại điểm nhẹ lên hầu kết của nam tử.
Đây dường như là tín hiệu giữa họ. Nam tử nghiêng người về phía trước, đôi môi dính phấn dán lên mu bàn tay hoa khôi. Sau nụ hôn, hắn cắn lấy cánh hoa trong tay nàng, giống như một con cẩu trung thành đang phục tùng chủ nhân.
Nam tử không lấy làm hổ thẹn, trái lại còn thấy vinh dự. Dưới ánh mắt của đám đông, hắn nhai nát từng chút cánh hoa, nuốt vào. Nước hoa tươi làm môi hắn đỏ và rực rỡ hơn, có vài phần vẻ mị hoặc hơn cả hoa khôi.
Dần dần, trên xe hoa lại có thêm không ít bạc, tiếng reo hò xung quanh không hề ngớt.
Nam tử nuốt xuống cánh hoa, ngửa đầu định hôn hoa khôi, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đè đầu xuống. Hoa khôi đi đôi giày rơm đã được cải tiến, bên trên cắm hoa, tôn lên đôi chân ngọc ngà của nàng.
Hắn gần như phủ phục dưới chân hoa khôi, cúi đầu định ăn những bông hoa bên cạnh giày, nhưng vì đôi chân nàng quá gần, đầu lưỡi của hắn rất dễ chạm vào. Rất nhiều lần, hắn đã l.i.ế.m phải chân nàng.
Những đồng bạc từ lầu cao tiếp tục rơi xuống, nhưng không hề làm bị thương người đi đường, mà ném trúng chiếc xe hoa.
Comments