Đào Chu ngồi lên xe ngựa của Lâm gia. Lâm Thính nhìn theo nàng đi khuất, rồi quay đầu hỏi Đoạn Linh: "Đoạn đại nhân muốn ta đến Bắc Trấn Phủ Tư để làm gì?"
Lâm Thính không biết lý do vì sao Đoạn Linh lại muốn đưa nàng đến đó, bởi đây là lần đầu tiên hắn chủ động tìm nàng. Vì tò mò, nàng đã đồng ý ngay, nhưng không hỏi lúc nãy, không có nghĩa là bây giờ nàng không hỏi.
Đoạn Linh khẽ cười nói: "Không phải ngươi đã nói là nhớ giọng nói của kẻ âm mưu ám sát ta hay sao?"
"Không sai." Ánh mắt Lâm Thính khẽ động. Chuyện nghe thấy kẻ âm mưu ám sát hắn trong ngõ hẻm hoàn toàn là nàng bịa ra. Lấy đâu ra giọng nói để mà nhớ, nhớ được giọng của hắn đã là may lắm rồi.
Nửa canh giờ sau, Lâm Thính cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân Đoạn Linh đưa nàng đến Bắc Trấn Phủ Tư.
Hắn muốn nàng lắng nghe từng giọng nói một.
Trước mắt, nàng và hắn ngồi sau một tấm bình phong đặt trong chính sảnh, bên ngoài là các Cẩm Y Vệ.
Tất cả bắt nguồn từ việc nàng đã nói có một Cẩm Y Vệ trong số những kẻ âm mưu ám sát hắn. Thật ra chuyện này là thật, cốt truyện tác giả viết ra có thể sai sao? Nhưng Lâm Thính không biết rốt cuộc là kẻ nào trong số đó.
Sách chỉ viết rằng có kẻ phản bội trong Cẩm Y Vệ, và cuối cùng bị Đoạn Linh bắt được rồi g.i.ế.c chết. Lâm Thính nhìn những bóng người lấp ló phía sau bình phong, đứng ngồi không yên, lỡ mà bị lộ thì phải làm sao đây?
Lâm Thính không ngờ Đoạn Linh lại có chiêu thức dứt khoát đến vậy, tập hợp tất cả Cẩm Y Vệ lại để nàng nghe giọng. Hắn không sợ "rút dây động rừng" sao?
Nàng âm thầm véo mình một cái để lấy lại bình tĩnh. Đây là lúc để kiểm tra tài năng diễn xuất của nàng.
Để bớt căng thẳng, Lâm Thính quan sát những vật bày trí xung quanh. Chính sảnh này có lẽ là nơi để các Cẩm Y Vệ nghỉ ngơi khi trực. Bàn ghế đầy đủ, thậm chí còn có giấy bút.
Quan trọng nhất là nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi trầm hương, thoang thoảng, lạnh lẽo, ngửi rất dễ chịu… có chút giống mùi hương trên người Đoạn Linh, một mùi hương sạch sẽ.
Lâm Thính dụi dụi mũi, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn sang chỗ khác.
Phía Nam chính sảnh treo một bức tranh kỳ lạ, trừu tượng. Nhìn từ xa thì giống như tranh thủy mặc bình thường, nhưng nhìn gần lại giống như một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào ngươi.
"Đúng là quái dị," nàng thầm nghĩ.
Phía sau tấm mành trúc ở phía Bắc có một chiếc sập mỹ nhân để nghỉ ngơi. Chăn mỏng và gối xếp ngay ngắn. Bên cạnh còn có mấy quyển sách. Có thể thấy chủ nhân của chính sảnh này là một người cẩn thận, không qua loa.
Nhìn đến cuối cùng, Lâm Thính không hiểu sao lại liếc nhìn bức tranh kia một lần nữa. Cho đến khi giọng Đoạn Linh vang lên bên tai, nàng mới lấy lại hồn.
"Lâm Thất cô nương." Giọng hắn không lớn, nhưng đủ để nàng nghe thấy: "Sắp bắt đầu rồi."
"Được." Lâm Thính quay mặt đi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng màu đỏ nhạt của Đoạn Linh vài giây. Khi hắn phát hiện ra và nhìn sang, nàng lại tự nhiên dời ánh mắt đi như hai lần trước.
Chết tiệt, nàng không thể sửa được cái tật thích nhìn chằm chằm vào "mục tiêu nhiệm vụ".
Các Cẩm Y Vệ không hề biết sự có mặt của Lâm Thính, chỉ biết Đoạn Linh đang ở bên trong. Mặc dù vừa bước vào cửa đã đối diện với bình phong, nhưng họ vẫn cúi đầu: "Đại nhân."
Họ không vào cùng một lúc, mà lần lượt từng người một. Chính sảnh này không lớn, không thể chứa nhiều người như vậy. Hơn nữa, cũng không thể nghe nhiều giọng cùng lúc, nếu không sẽ không phân biệt được ai với ai.
Lâm Thính nghe tiếng, ngước mắt lên.
Cho dù cách qua bình phong nhìn vào, nàng cũng có thể thấy rõ thân hình cao lớn, eo thon của đối phương. Nàng có chút nghi ngờ tiêu chuẩn tuyển chọn Cẩm Y Vệ là dựa theo tiêu chí tuyển mỹ nam.
Bất cứ Cẩm Y Vệ nào cũng có thể trở thành người mẫu hiện đại, không có ai thấp bé hay xấu xí. Còn Đoạn Linh thì là mỹ nhân trong các mỹ nhân, một dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ, lưng hẹp eo nhỏ, da trắng thịt mềm.
Nghĩ đến đây, Lâm Thính bĩu môi, theo bản năng liếc nhìn Đoạn Linh.
Sau khi đến Bắc Trấn Phủ Tư, hắn đã thay quan phục. Giờ đây, một tay hắn tùy tiện đặt lên đầu gối, đè lên họa tiết thêu kim tuyến trên phi ngư phục màu đỏ rực. Một tay hắn thản nhiên xoay phù hiệu cá treo bên hông.
Một thân y phục đỏ thắm, khi không đeo Tú Xuân đao, hắn mang vẻ của một thiếu gia vừa đỗ Thám hoa, giống như một "bạch liên hoa" vừa mới bước vào chốn quan trường, non nớt, vô hại và ôn hòa.
May mà nàng là người cầm kịch bản, có thể nhìn rõ nội tâm của nhân vật trong sách. Nếu không...
Comments