Chương 7

Chương 7

Đoạn Linh thẩm vấn xong đám người bị bắt từ Nam Sơn Các suốt đêm. Vừa bước ra khỏi chiếu ngục, hắn nhận được một phong thư. Phong bì trống trơn, không có tên người gửi.

Đề kỵ nói là một tên ăn mày đưa đến, và tên ăn mày đó cũng không biết người nhờ truyền tin là ai.

Bắc Trấn Phủ Tư thỉnh thoảng vẫn nhận được những bức thư không rõ lai lịch, có người tố cáo quan viên trong triều kèm theo bằng chứng. Chuyện này không hiếm. Đoạn Linh xé phong bì, lấy lá thư bên trong ra.

Mùi hương thoang thoảng từ giấy thư lan tỏa, trên đó chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Ta thích ngươi."

Nội dung bức thư ngắn gọn, dễ hiểu, rõ ràng không phải thư tố cáo. Đoạn Linh vẫn bình tĩnh hỏi: “Nhận được bức thư này khi nào?”

Đề kỵ cho rằng bức thư có liên quan đến vụ án, vội vã đáp: “Hạ quan vừa nhận được đã mang đến cho đại nhân ngay. Tên ăn mày truyền tin vẫn đang bị giữ ngoài cửa, có thể mang vào thẩm vấn bất cứ lúc nào.”

Cách làm việc của Cẩm Y Vệ là luôn phải lưu lại một đường, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả người đi.

Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm mai lướt qua mái hiên, chiếu rọi lên hoa văn trên bộ phi ngư phục của Đoạn Linh, khiến chúng trở nên sống động nhưng cũng mang theo một chút vẻ quỷ dị, linh động.

Hắn gấp lá thư lại, mùi hương từ đó thấm vào làn da: “Không cần. Ta nghĩ hắn không có gan lừa Cẩm Y Vệ, có lẽ thật sự không biết người truyền tin là ai. Có thể thả hắn đi.”

Đề kỵ đáp: “Vâng.”

Đoạn Linh giơ lá thư lên trước mặt hắn, ôn tồn hỏi: “Ngươi có ngửi thấy gì không?”

Mặc dù không hiểu tại sao phải ngửi lá thư, nhưng đề kỵ vẫn làm theo lời hắn. Hắn không dám qua loa với Đoạn Linh, nghiêm túc hít hà. Quả nhiên, có một mùi hương trong trẻo, thoang thoảng: “Giấy thư có hương ạ.”

Khóe mắt Đoạn Linh hẹp dài rũ xuống, hắn chậm rãi nói: “Đúng vậy. Giấy thư có hương, hơn nữa là loại hương thượng đẳng, nhà bình thường không dùng được. Ngươi đến các hiệu phấn son tra xem đây là loại hương gì.”

Lâm Thính hắt hơi một cái. Tối qua ngủ trong từ đường, e rằng đã bị cảm lạnh rồi.

Lâm Tam gia đi nha môn điểm danh, trước khi đi đến liếc nhìn nàng một cái, cốt là để xem nàng đã khuất phục chưa. Thấy nàng vẫn quỳ trước bài vị, ông ta tức sôi máu. Đang định mắng mỏ thì thấy nàng ngã xuống.

Đào Chu lập tức đẩy Lâm Tam gia ra, lao đến bên cạnh Lâm Thính, hét lên: “Mau đến đây! Mau đến đây! Thất cô nương ngất rồi!”

Lâm Tam gia tội nghiệp bị một nha hoàn đẩy cho loạng choạng, muốn răn dạy nhưng không mở miệng nổi. Dù sao Lâm Thính cũng là con gái ông, dù ông có sắt đá, có bất mãn chuyện nàng ra ngoài làm phá hoại gia phong, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ngất đi mà bỏ mặc.

Ở góc khuất mà Lâm Tam gia không nhìn thấy, Lâm Thính hé một mắt, đưa mắt ra hiệu cho Đào Chu. Đào Chu thông minh, hiểu ý nàng ngay, phối hợp diễn kịch, còn nặn ra vài giọt nước mắt, khóc lóc than thở Thất cô nương mệnh khổ.

Gia nhân lần lượt vào, khiêng Lâm Thính về viện.

Mẫu thân nàng, Lý thị, thong thả đến sau, cũng nhập cuộc, khóc lóc ầm ĩ. Trong lời nói của bà có ý ám chỉ Lâm Tam gia sủng thiếp diệt thê, đối với đích nữ bà sinh ra ra sức trách mắng nặng nề.

Lâm Tam gia không ngăn được Lý thị, bị bà cào vài cái đau điếng, mặt nặng trịch nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, ra thể thống gì nữa!”

Lý thị cuối cùng cũng hả dạ.

Chuyện này kinh động đến Lâm Lão phu nhân, bà sai người đến hỏi thăm, nhưng bị Lâm Tam gia dằn xuống. Kế hoạch thành công, Lâm Thính giả vờ bất tỉnh đến suýt không giữ được khóe miệng đang nhếch lên. Chờ họ đi hết, nàng mới dám cười trộm một cách thoải mái.

Không thể không nói, thời điểm nàng giả vờ bất tỉnh quá đúng lúc. Ngày hôm qua, nàng chưa quỳ được bao lâu, cơn giận của Lâm Tam gia đang lên cao, giả vờ bất tỉnh lúc đó sẽ không thích hợp. Còn bây giờ, sau khi nàng “quỳ” một đêm, cơn giận của ông đã nguôi ngoai hơn nhiều.

Lâm Thính không vui vẻ được bao lâu.

Nàng nhận được giọng thông báo: “Nhiệm vụ thất bại.” Điều này cũng đồng thời chứng thực rằng nàng không hề ảo giác ngày hôm qua, hệ thống thật sự tồn tại.

“Vậy… phải trực tiếp đối diện với hắn mà tỏ tình sao?”

Đối mặt với Đoạn Linh để tỏ tình… Sau này làm sao có thể thoát thân một cách ổn thỏa?

Nhưng so sánh giữa việc thoát thân một cách ổn thỏa và bị hệ thống xóa bỏ, thì vế sau nghiêm trọng hơn nhiều. Còn vế trước, nàng vẫn có thể tìm cách giải quyết, dù tệ đến đâu cũng không tệ bằng việc bị xóa bỏ. Lâm Thính cân nhắc thiệt hơn.

Tiếng cười trong phòng chợt tắt. Nàng vò đầu bứt tóc, mặt đầy vẻ oán giận, bật dậy khỏi giường. Đào Chu nhìn Lâm Thính ngây ra. Vừa nãy còn đang rất vui vẻ, sao đột nhiên lại ủ rũ thế này?

Comments