Tôi đã đến đây với một niềm tin kiên định rằng sẽ cứu vãn được mối quan hệ này. Nhưng giờ đây, mọi thứ trước mắt chỉ khiến tôi nghi ngờ chính mình.
Chữ nghĩa có thể làm đẹp mọi thứ, nhưng khi đối diện thực tế, khoảng cách giữa chúng tôi xa lạ đến mức đau đớn. Tôi không còn có thể tự lừa dối mình nữa.
Trong một khoảnh khắc, tuyệt vọng dâng đến tận đầu. Tôi đoán nếu lúc này tôi liều lĩnh đề nghị quay lại, Hứa Thụ Châu có lẽ sẽ lập tức quay người lên lầu.
Tôi tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện: “Anh có tiện trả lời em một câu hỏi không?”
Hứa Thụ Châu cau mày một chút: “Em nói đi.”
Tôi nuốt nước bọt, cẩn thận chọn lời, chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên dè dặt như vậy: “Chúng ta chia tay cũng đã một tháng rồi. Trong một tháng qua… anh thấy vui nhiều hơn hay buồn nhiều hơn?”
Hứa Thụ Châu nhìn về những tán cây xa xa, nheo mắt lại, rồi quay lại nhìn tôi: “Vui.”
Sụp đổ.
Cơn địa chấn dữ dội lần nữa quét qua tôi.
Quả nhiên, đứng đây nói chuyện là một quyết định quá vội vàng.
Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở: “Nói cách khác, rời khỏi mối quan hệ này khiến anh thấy hạnh phúc hơn, đúng không?”
Hứa Thụ Châu không chút do dự “Ừ” một tiếng.
“Được.” Tôi không chắc mình đã nói ra câu này như thế nào. “Tốt lắm.”
Hứa Thụ Châu lại nói thêm: “So với hạnh phúc, có lẽ ‘nhẹ nhõm’ mới là từ chính xác hơn.”
Cơ cằm tôi run lên, kéo theo đôi môi cũng khẽ run rẩy. Một lần nữa, tôi đáp: “Được.”
Hứa Thụ Châu bắt đầu trở nên mờ nhòe trước mắt tôi. Anh ấy cúi đầu lục tìm trong túi quần, hết bên trái rồi đến bên phải, cuối cùng lấy ra một bịch khăn giấy căng phồng, đưa qua cho tôi: “Đinh Mẫn Nhất…” Anh ấy dừng lại một chút, rồi nói tiếp…
“Đừng đến tìm anh nữa.”
…
khăn giấy vẫn chưa được mở, tôi nắm chặt trong tay, như đang giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại, chút thiện ý cuối cùng. Hứa Thụ Châu đã đoán được tôi sẽ khóc, giống như tôi cũng nhận ra sự dứt khoát của anh ấy.
Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ ra rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, chẳng hạn như:
Anh là một người rất tốt;
Anh không hề kém cỏi, người kém cỏi là em;
Em có thể thay đổi, xin anh hãy tin em;
Sau khi tốt nghiệp, em luôn bận rộn với công việc, chính em đã bỏ quên anh, bỏ quên tình cảm của chúng ta;
Em thực sự muốn thay đổi, thực sự chân thành muốn thay đổi, hãy cho em một cơ hội nữa;
Em sẽ không nói những lời bi quan nữa, càng không tùy tiện nhắc đến chia tay, dùng cách tệ hại ấy để thử thách tình cảm của chúng ta.
Xin lỗi, em thật sự đã sai rồi.
Hứa Thụ Châu, xin lỗi anh.
Nước mắt ào ạt trên mặt tôi, tôi loay hoay tìm chỗ mở gói khăn giấy nhưng lần nào cũng thất bại. Sự hối hận và đau đớn như cơn mưa xối xả ập xuống, khiến tôi nghẹt thở. Trong lòng tôi liên tục lặp đi lặp lại:
Trời ơi, Đinh Mẫn Nhất, mày đã thấy chưa? Mày đã nhìn rõ thái độ của anh ấy đối với mày chưa? Đây chính là hình phạt dành cho mày, là cái giá mà mày phải trả. Mày là một người không biết yêu và cũng không xứng đáng được yêu. Đây là báo ứng của mày. Chính sự ích kỷ và bồng bột của mày đã khiến mày đánh mất người yêu mày nhất trên thế gian này.
Đến gần cổng trường, những cảm xúc dữ dội dần lắng xuống, tôi dùng cả hai tay lau khô gương mặt đẫm nước, lặng lẽ đứng yên, chờ cho nó hoàn toàn ráo đi. Lúc ấy, tôi chú ý đến hiệu thuốc bên kia đường, liền nhanh chóng đi qua.
Người dược sĩ mặc áo blouse trắng đứng sau quầy hỏi tôi cần gì.
Tôi hắng giọng: “Có thuốc nhỏ mắt trị chắp không ạ?”
Cô ấy quan sát mắt tôi, tôi vội vàng tránh đi: “Không phải tôi dùng.”
Cô không nhìn nữa, lấy từ kệ xuống một hộp nhỏ màu hồng và một tuýp thuốc trắng, cẩn thận hướng dẫn cách sử dụng.
Lúc thanh toán, tôi mua thêm một túi giấy để cất thuốc vào cẩn thận. Đang định rời đi, tôi bỗng quay lại quầy thu ngân, hỏi: “Ở đây có bút không ạ?”
Lý trí bảo tôi rằng, những việc tôi đang làm đều thừa thãi và chỉ khiến bản thân cảm động.
Nhưng nếu không làm vậy, trái tim tôi sẽ mãi mãi không thể bình yên.
Tôi xách túi thuốc quay lại trường. Dự định gửi nó cho quản lý ký túc xá, sau đó nhắn tin cho Hứa Thụ Châu.
Khi đến đây, tôi nặng trĩu tâm tư, nhưng lúc này, tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi tự nhủ rằng mình vẫn đang cố gắng, tôi sẽ không làm phiền anh ấy, tôi chỉ là… vẫn muốn giữ lại một chút hy vọng.
Mất đi rồi tôi mới nhận ra, giống như khi Tiểu Vương Tử quyết định rời đi, đóa hoa của cậu mới chịu thổ lộ lòng mình: “Trước đây em thật ngốc… xin lỗi anh. Chúc anh hạnh phúc.”
“Phải, em yêu anh. Nhưng anh không biết điều đó. Đó là lỗi của em.”
Tôi có bốn chiếc gai non nớt, nhưng lại không có sự kiêu hãnh của hoa hồng. Hành tinh của tôi đã bắt đầu hoang tàn, còn tôi thì yếu đuối đến mức chỉ muốn trốn vào chiếc lồng kính ấm áp. Những ý nghĩ điên rồ và hoang đường xuất hiện, có lẽ… tôi có thể nghỉ việc, từ bỏ công việc hiện tại, hủy hợp đồng thuê nhà bây giờ, rồi tìm một căn phòng gần trường, toàn tâm toàn ý yêu Hứa Thụ Châu, ở bên anh ấy, chăm sóc cuộc sống và cảm xúc của anh ấy, giống như anh ấy đã từng làm với tôi.
Nếu có thể hàn gắn mối quan hệ này, tôi nguyện dốc hết tất cả.
Nếu anh ấy có thể quay về bên tôi, tôi sẵn lòng làm một kẻ si tình ngu ngốc suốt đời.
Đến gần tòa nhà ký túc xá của Hứa Thụ Châu, từ xa tôi đã thấy một người, chỉ cần liếc qua, tôi liền nhận ra anh ấy. Tôi khựng lại, trực giác nói cho tôi biết, anh ấy không phải đang chờ tôi hay tìm tôi.
Comments